HÃY ĐẾN KHI CÒN CÓ THỂ !!!

Nỗi ước ao…cứ lớn dần,
Làm con hối hận, ăn năn thật nhiều.

HÃY ĐẾN KHI CÒN CÓ THỂ !!! 

(Cảm hứng từ chuyến thăm người bệnh)

 

Ai được rước Mình Thánh Chúa trong thánh lễ?


Chúa ơi ! Xưa nay người đời,

Lo tìm thức uống, thức ăn hằng ngày.

Nuôi dưỡng phần xác mau tan,

Mà quên nuôi dưỡng phần Thiêng đời đời.

 

Một ngày hai mươi bốn giờ,

Con dành cho Chúa được bao nhiêu phần ?

Có chăng một chút trong tuần,

Đến rồi…vội vã ra ngay về liền.

 

Chúa nhìn theo bóng con hiền,

Xót xa trong dạ, lòng buồn tái tê.

Con ơi…! Cho Ta chút giờ,

Để Ta ở lại với con chuyện trò.

 

Hôm nay con có chuyện gì,

Có cần Ta giúp Ta nâng điều nào ?

Nhưng mà…! Con có nghe đâu,

Tiếng Ta lọt thỏm chốn sâu nghìn trùng.

 

Ngày qua ngày lại qua ngày,

Ta đây lạnh lẽo chờ con tháng ngày.

Đến thời con nhớ đến Ta,

Thì con chân đã yếu đi từng ngày.

 

Khi lòng biết khát khao Ta,

Con không còn sức bước sang nhà thờ.

Lòng con mong ngóng Ta vào,

Trong con từng phút…từng giây…từng ngày.

 

Nỗi ước ao…cứ lớn dần,

Làm con hối hận, ăn năn thật nhiều.

Hối rồi lại trách thân mình ,

Sao không rước Chúa khi còn thanh xuân ?

 

Đến khi mỏi gối chồn chân,

Làm sao bước tới nhà thờ rước Ta.

Chỉ nhờ ơn móc mưa sa,

Hoạ chăng là được vài lần lưa thưa.

 

Mà lòng thì rất ước ao,

Rước Mình Thánh Chúa từng giây…từng giờ.

Cho nên mới thốt ra lời,

Ăn năn hối hận…Chúa ơi Chúa ời !

 

Bây giờ con phải làm sao,

Khi mà lực bất tòng tâm Chúa ời ?

Giá xưa con biết Giá Người

Thì nay chẳng phải lệ sa ngàng hàng.

 

Hỡi ai người khoẻ hơn ta,

Hãy năng kết hợp với Thánh Thể  Người.

Càng nhiều càng tốt càng mê,

Để sau không phải ôm bao hận sầu !!!

 

Dũng Lạc 9/10/2020

Maria Đỗ Thị Hồng Huyên


 
Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...