Thơ Hồng Bính 4
Bất chợt tự tình ca
Đêm trăng mờ
Gió đêm lành lạnh
Rừng vắng tanh
Cô đơn ánh lửa
Bập bùng tí tách
Một li rượu nồng
Bên bếp lửa hồng
Một mình ta nhấp
Li rượu cuộc đời
Cạn đáy mới thôi
Đi đâu mà vội
Từ từ mà lội
Ngày mai tới đích
Thanh thản buông tay
Đang ngồi trên đất
Ngày mai ta mất
Đất lại là ta
Ngày đó không xa
Hình ta ảo ảnh
Mỏng manh hương khói
Hết còn mong mỏi
Lời ước hẹn hò
Mộng nhỏ mộng to
Số không tròn trĩnh
Tay trắng một mình
Quạnh hiu đêm tối
Giã biệt người tình
Hiu hắt lặng thinh
Ánh sáng lung linh
Chói sáng Thiên Đàng
Vui mừng tìm đến
Một chốn hằng mong
Hồng Bính
Kỳ cục quá..
Kỳ cục quá cái anh nầy hỏi mãi
Đã bảo rồi người ta chẳng nói đâu
Người chi mô lì lợm quá cứng đầu
Cứ vặn hỏi có yêu không thì bảo?
Anh khù khờ hay anh cố giả nai
Bắt em nói một điều anh đã hiểu
Từ ánh nhìn lúng liếng ngọn lửa thiêu
Là ánh mắt thay cho ngàn lời nói.
Anh hỏi hoài sao em không chịu nói
Bực cả mình muốn hét toáng lên thôi
Anh thật ngốc, thật ngốc anh đồ ngốc
Chẳng thấy gì trong ánh mắt nhìn nhau.
Đã trao nhau tình thắm đắm say lòng
Đã dạt dào như sóng biển triều dâng
Tỏa hương yêu cho đêm dài bớt lạnh
Tỏa nồng nàn hương vị ngọt yêu thương.
Hồng Bính
Thở dài
Đêm khuya nghe tiếng thở dài
Trùng vây trống vắng nhện sầu giăng tơ
Xem mình tỉnh giấc hay mơ
Mà nghe rất rõ giọt thơ nhỏ buồn.
Thơ say từng giọt thả buông
Hòa theo trong gió tiếng chuông não nề
Liêu xiêu sầu héo lê thê
Đêm dài cô quạnh vỗ về thân ta.
Màn đêm cất tiếng nhẩn nha
Ru tim tan nát mộng thành hư không
Lời em giá lạnh ngày đông
Như trong tiền kiếp não lòng xa xăm.
Đêm dài nỗi nhớ vào thăm
Chờ em một kiếp mênh mang tình sầu
Tiếng lòng kết nhịp trời ngâu
Mong ngày chắp nối nhịp cầu kết giao.
Mong ngày em đến ngọt ngào
Trao vòng tay ấm rì rào gió xuân
Trao tình đậm thắm ái ân
Để đêm hết tiếng buồn ngân thở dài
Hồng Bính