TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật II Phục Sinh -Năm C

“Tám ngày sau Chúa Giêsu hiện đến” (Ga 20,19-31)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

“Chạm” vào vết thương của Chúa Giêsu

Thứ năm - 24/04/2025 01:10 | Tác giả bài viết: Giuse hạt bụi tro |   38
Thánh Augustinô đã nói rằng: Vết thương của Chúa Giêsu là cửa ngõ để con người nhìn thấy tình yêu vô biên.

“CHẠM” VÀO VẾT THƯƠNG CỦA CHÚA GIÊSU

sntm 240425a

 

Câu chuyện về Tôma và những vết thương của Chúa Giêsu (Ga 20:24-29) không chỉ là một trình thuật lịch sử, mà là một lời mời gọi khám phá những chiều sâu của đức tin và tình yêu Thiên Chúa. Chúng ta thường tập trung vào sự nghi ngờ của Tôma, mà bỏ qua một khía cạnh quan trọng hơn: ý nghĩa thần học của việc “chạm vào vết thương” của Chúa Giêsu. Hành động này không chỉ đơn thuần là kiểm chứng tính xác thực của sự Phục Sinh, mà còn là một cuộc gặp gỡ biến đổi, mở ra một thế giới mới của ân sủng và lòng thương xót.

Vết thương như cửa ngõ tình yêu
Thánh Augustinô đã nói rằng: Vết thương của Chúa Giêsu là cửa ngõ để con người nhìn thấy tình yêu vô biên.[1] Quan điểm này cho thấy vết thương không phải là biểu tượng của sự thất bại hay yếu đuối, mà là minh chứng hùng hồn nhất cho tình yêu tự hiến của Chúa Kitô. Qua vết thương, chúng ta được mời gọi chiêm ngắm sự sâu thẳm của tình yêu, một tình yêu vượt lên trên mọi lý trí và cảm xúc, sẵn sàng chịu đựng đau khổ để cứu chuộc nhân loại. Việc chạm vào vết thương, do đó, trở thành một hành động kết hiệp với tình yêu vô bờ bến này.

Vết thương nơi cạnh sườn Chúa Giêsu (Ga 19:34) còn cho thấy tính tiên tri trong cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Lời tiên tri Dacaria "Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu" (Dcr 12:10) được ứng nghiệm một cách hoàn hảo trong khoảnh khắc lưỡi giáo đâm vào cạnh sườn Chúa, máu và nước chảy ra. Hành động này không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà còn là biểu tượng cho sự khai sinh của Giáo hội và các bí tích. Máu và nước tượng trưng cho Bí tích Thánh Thể và Bí tích Rửa Tội, nguồn ân sủng tuôn trào từ trái tim bị đâm thâu của Chúa Kitô, mang lại sự sống mới cho những ai tin vào Ngài.

Ngôn ngữ chạm trong tin mừng Gioan

Chúng ta đều biết tin mừng theo thánh Mừng Gioan sử dụng ngôn ngữ một cách tinh tế để diễn tả những mầu nhiệm đức tin. Cử chỉ “chạm” (tiếng Hy Lạp: ἅπτου-haptomai) là một ví dụ điển hình. Khi Chúa Giêsu nói với Maria Mácđala “Đừng giữ Thầy lại” (đúng ra là “Đừng chạm vào Thầy”), Ngài dùng động từ haptomai. Điều này cho thấy một sự thay đổi trong mối quan hệ giữa Chúa Giêsu Phục Sinh và các môn đệ. Ngài không còn hiện diện hữu hình như trước, mà sẽ lên cùng Chúa Cha. Việc cấm Maria “chạm” vào Ngài có thể hiểu là một lời mời gọi hướng tới một mối quan hệ thiêng liêng hơn, dựa trên đức tin hơn là cảm giác. Tuy nhiên, với Tôma (Ga 20:27), Chúa Giêsu lại mời ông chạm vào vết thương của Ngài. Sự cho phép này cho thấy mầu nhiệm Vượt Qua đã hoàn tất. Chúa Giêsu đã chiến thắng sự chết, và giờ đây, việc chạm vào Ngài không còn bị giới hạn bởi sự hiện diện vật lý. Tôma, qua hành động chạm, đã đi từ nghi ngờ đến tuyên xưng đức tin: Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con (Ga 20:28).[2]

Chính thánh Gioan cũng đã nói về cái chạm rất riêng của ngài với Đức Giêsu phục sinh, khi viết trong 1 Ga 1:1: “Điều vẫn có ngay từ lúc khởi đầu, điều chúng tôi đã nghe, điều chúng tôi đã thấy tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng, và tay chúng tôi đã chạm đến, đó là Lời sự sống.” Đoạn thư này nhấn mạnh tính xác thực của kinh nghiệm về Chúa Giêsu. Các giác quan (tai, mắt, tay) đều được sử dụng để xác nhận rằng Chúa Giêsu không phải là một ảo ảnh, mà là một con người thật sự đã sống, chết và phục sinh. Việc “tay đã chạm” khẳng định tính lịch sử của niềm tin Kitô giáo, không phải là một ý tưởng trừu tượng, mà là một sự kiện có thật đã xảy ra trong không gian và thời gian.

Tóm lại, ngôn ngữ “chạm” trong Tin Mừng Gioan không chỉ đơn thuần là một chi tiết văn chương, mà còn là một phương tiện để diễn tả những chân lý thần học sâu sắc. Nó cho thấy sự thay đổi trong mối quan hệ giữa Chúa Giêsu và các môn đệ sau Phục Sinh, sự hoàn tất của mầu nhiệm Vượt Qua, và tính xác thực của đức tin Kitô giáo.

Thách đố và mời gọi

Việc “chạm vào vết thương” của Chúa Giêsu có ý nghĩa gì đối với chúng ta hôm nay? Nó mời gọi chúng ta vượt qua sự nghi ngờ và sợ hãi, để đến gần hơn với Đấng đã chịu đóng đinh vì chúng ta. Nó mời gọi chúng ta tin vào tình yêu vô bờ bến của Ngài, một tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương và biến đổi mọi cuộc đời.

Chúng ta hãy nhớ rằng Chúa Giêsu đã không xóa đi những vết thương sau khi Phục Sinh. Ngài giữ lại chúng như một dấu chứng cho tình yêu và lòng thương xót của Ngài. Vết thương của Ngài trở thành nguồn hy vọng cho tất cả những ai đang đau khổ, là lời nhắc nhở rằng không có nỗi đau nào là vô nghĩa, và không có vết thương nào là không thể chữa lành.

Tôi muốn đặt ra cho mỗi người một thách thức: Bạn có dám để người khác “chạm” vào những vết thương đời mình như một lời chứng không? Có lẽ chúng ta ngại chia sẻ những nỗi đau, những thất bại, những yếu đuối của mình. Chúng ta sợ bị phán xét, bị từ chối, bị lợi dụng. Nhưng Chúa Giêsu đã cho chúng ta thấy rằng chính trong những vết thương, chúng ta tìm thấy sức mạnh và lòng thương xót của Thiên Chúa.

Khi chúng ta can đảm chia sẻ những vết thương của mình, chúng ta không chỉ giúp người khác nhận ra rằng họ không đơn độc, mà còn mở ra cơ hội để chữa lành và tha thứ. Chúng ta trở thành chứng nhân cho tình yêu của Chúa Kitô, Đấng đã biến những vết thương thành cửa ngõ của lòng thương xót.

Giuse hạt bụi tro


[1] Trong các bài giảng về Tin Mừng Gioan, Augustinô thường nhấn mạnh ý nghĩa biểu tượng của vết thương Chúa Kitô như bằng chứng của tình yêu tự hiến. Ví dụ, trong Bài giảng 121, ngài giải thích việc Tôma chạm vào vết thương là hành động nhận biết Chúa Phục Sinh, qua đó khẳng định tình yêu cứu độ được tỏ lộ qua sự đau khổ (xem Tractate 121,3).

[2] Trong Tin Mừng Gioan, lời tuyên xưng “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con” (Ga 20:28) của Tôma được xem là lời tuyên xưng rõ ràng nhất về thiên tính của Chúa Giêsu. Mặc dù các môn đệ khác cũng nhìn nhận uy quyền của Ngài (ví dụ: Phêrô tuyên xưng Chúa Giêsu là “Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” - Mt 16:16), nhưng Tôma là người duy nhất trực tiếp gọi Chúa Giêsu phục sinh là Thiên Chúa trong văn bản Tân Ước.
Ý nghĩa thần học: Lời tuyên xưng này khẳng định Chúa Giêsu vừa là Chúa (Kyrios) vừa là Thiên Chúa (Theos), phù hợp với khẳng định ở đầu Tin Mừng Gioan: “Ngôi Lời là Thiên Chúa” (Ga 1:1).
Tính duy nhất: Trong bối cảnh văn bản Tân Ước, không có môn đệ nào khác sử dụng từ Thiên Chúa (Theos) để trực tiếp chỉ Chúa Giêsu như Tôma. Điều này khiến lời tuyên xưng của ông trở thành đỉnh cao về mặc khải thiên tính của Chúa Giêsu trong Tin Mừng Gioan.
Liên hệ với Cựu Ước: Tuyên xưng Chúa Giêsu là “Thiên Chúa” phá vỡ ranh giới giữa niềm tin độc thần Do Thái giáo và mặc khải Kitô giáo, vì người Do Thái chỉ tôn thờ một Thiên Chúa duy nhất.
Dù Phaolô cũng gọi Chúa Giêsu là “Thiên Chúa” trong thư Rôma (Rm 9:5) và Tito (Tt 2:13), nhưng trong các sách Tin Mừng, chỉ có Tôma trực tiếp tuyên xưng như vậy. Điều này nhấn mạnh vai trò đặc biệt của Tôma trong việc làm chứng cho mầu nhiệm Nhập Thể và Phục Sinh.

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây