Chúa Nhật XVIII – TN – C
Chúa là gia nghiệp đời tôi
Gia nghiệp là gì? Thưa, theo định nghĩa thông thường, có thể hiểu “Gia nghiệp là của cải, tài sản hoặc cơ nghiệp mà một gia đình để lại cho con cháu.” Gia nghiệp rất quan trọng đối với mỗi người. Và, đó là lý do không ai lại không muốn mình được thừa hưởng một phần gia nghiệp lớn lao, kếch xù.
Tuy nhiên, đối với người tin Chúa, có một loại gia nghiệp quan trọng hơn, mà ai cũng cần được thừa hưởng, đó là Thiên Chúa.
Xưa, Thiên Chúa đã nói với ông Aharon: “Đất chia cho chúng, ngươi sẽ không có phần; ngươi không có gia nghiệp ở giữa chúng, và chính Ta là gia nghiệp của ngươi giữa con cái Israel” (Ds 18, 20).
Nay, Thiên Chúa, qua Đức Giê-su, có lời truyền dạy, rằng: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia Người sẽ thêm cho”.
Để mọi người thấy tầm quan trọng cho việc tìm kiếm Nước Thiên Chúa, Đức Giê-su nhắc nhở, rằng: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi” (Mt 6, 19-20).
Và để “minh họa” cho những rủi ro khi chỉ nghĩ đến việc thu tích của cải cho mình, Đức Giê-su đã kể một dụ ngôn. Dụ ngôn này được ghi lại trong Tin Mừng thánh Luca. (Lc 12, 13-21).
**
Chuyện bắt đầu như thế này: “Có người trong đám đông nói với Đức Giêsu rằng: Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi.”
Xin-Thầy-bảo-anh-tôi-chia-ư! Vâng, khi nói đến việc chia gia tài, đó là chuyện của các thầy rabbi. Họ chính là người có thẩm quyền phân xử. Có lẽ… có lẽ người này nghĩ rằng Đức Giêsu là một rabbi, chăng!
Thế nhưng, không may cho anh ta, Đức Giêsu đã từ chối, từ chối bằng một câu trả lời như trách khéo, rằng “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện, hay người chia gia tài cho các anh?” (Lc 12,14).
Thật ra, Đức Giê-su không phân xử, không có nghĩa là, Ngài không đủ uy tín để phân xử. Điều Đức Giê-su muốn làm, đó là đưa ra một thông điệp, một thông điệp nói đến đâu là giá trị cho cuộc sống.
Giá trị cho cuộc sống không phải là tiền bạc, của cải v.v… nhưng là phải biết yêu-người-mà-sống, phải biết “sẵn lòng chia sẻ tài sản của mình với người khác mà không mong đợi điều gì đáp lại.”
Hôm ấy, Đức Giê-su lớn tiếng dạy rằng: “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu” (x.Lc 12, 15).
Nói xong, Ngài kể một dụ ngôn, như một cách tả thực cho lời dạy của mình. Dụ ngôn được kể rằng: “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa màu!”.
Rồi từ chỗ “nghĩ bụng”, ông ta nảy ra ý định trong đầu, rằng: “Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải vào đó.”
Vâng, đó là một sự tính toán không sai. Kinh Thánh chẳng đã khen: “Người khôn ngoan biết để dành” đó sao!
Chìm trong sự tự mãn về thành công của mình, ông ta tự nhủ, rằng: “Hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã!”
Có thể nói rằng, lời tự nhủ của ông phú hộ không làm cho chúng ta ngạc nhiên. Không ngạc nhiên vì nó như là lời tự nhủ chung của những vị nhà giàu không kính sợ Thiên Chúa.
Những người không kính sợ Thiên Chúa, họ đâu cần biết, “(Thiên Chúa) cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như kẻ tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính.”
Và, đó là lý do Thiên Chúa bảo ông phú hộ là: “Đồ ngốc!”. Vâng, bảo ông là ngốc, vì… “Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?”
***
Thiên Chúa không lên án sự giàu có. Kinh Thánh có ghi lại nhiều nhân vật giàu có nhưng vẫn được Thiên Chúa chúc phúc. Ông I-sa-ác, như một điển hình.
Sách Sáng Thế Ký kể rằng, “ông I-sa-ác đã gieo vãi trong đất ấy, và năm đó ông thu hoạch gấp trăm lần, ĐỨC CHÚA đã chúc phúc cho ông, và ông trở nên giàu có, mỗi ngày một giàu thêm, giàu vô kể… khiến cho người Phi-li-tinh phải ghen tị”.
Chưa hết, còn ông Gióp nữa. Kinh Thánh kể rằng: “Ông là một con người vẹn toàn và ngay thẳng, kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác… Ông có một đàn súc vật gồm bảy ngàn chiên dê, ba ngàn lạc đà, năm trăm đôi bò, năm trăm lừa cái và một số rất đông tôi tớ. Ông là người giàu có số một trong số các con cái Phương Đông (x.G 1, 2-3).
Điều Đức Giê-su muốn truyền dạy, qua dụ ngôn này, đó là: “Kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó”.
Lời Đức Giê-su truyền dạy là như thế đấy. Thế nên, nên chăng chúng ta hãy tự hỏi mình rằng: chúng ta có phải là một tên ngốc không? Chúng ta có phải là đang lo “thu tích của cải cho mình mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa”!?
Trong thư thứ nhất gửi cho Ti-mô-thê, thánh Phao-lô có lời cảnh báo cho những ai làm giàu trước mặt thế gian, rằng: “Còn những kẻ muốn làm giàu thì sa chước cám dỗ, sa vào cạm bẫy và nhiều ước muốn ngu xuẩn độc hại; đó là những thứ làm cho con người chìm đắm trong cảnh hủy diệt tiêu vong”.
Trong thực tế, chúng ta thấy rồi! Đã có không biết bao nhiêu người (không tiện nêu tên ở đây) “sa chước cám dỗ, sa vào cạm bẫy và nhiều ước muốn ngu xuẩn độc hại…” chỉ vì muốn làm giàu… làm giàu bất chính!
Sau đó, ngài tông đồ dân ngoại nói tiếp: “Thật thế, cội rễ sinh ra mọi điều ác là lòng ham muốn tiền bạc, vì buông theo lòng ham muốn đó, nhiều người đã xa lạc đức tin và chuốc bao nỗi đau đớn sâu xé” (x.1Tim 6, 9-10).
Thế nên, nếu chúng ta giàu có, chớ… chớ có “ngày ngày yến tiệc linh đình”, hãy tìm đến những ông “Lazaro nghèo khó” mà giúp đỡ, mà cho đi. Bởi vì, Chúa nói: “cho thì có phúc hơn là nhận” (Cv 20, 35).
Cũng đừng quên Kinh Thánh có lời dạy: “đừng xòe tay ra nhận, rồi nắm lại khi phải cho đi” (Hc 4,31).
Hai trong số những điều chúng ta được Giáo Hội dạy bảo: “Trước kính mến một Đức Chúa Trời trên hết mọi sự, sau lại yêu người như mình ta vậy. Amen” Nó, nó chính là “vốn liếng” để chúng ta làm giàu trước mặt Thiên Chúa.
Vâng, chúng ta có quyền lựa chọn, hoặc theo kế hoạch của nhà phú hộ, hoặc theo kế hoạch của Đức Giê-su, qua Giáo Hội, truyền dạy.
Cha Đaminh Hương Quất có lời chia sẻ: “Nếu ta chọn sai lầm có thể làm cuộc sống ta sai lầm, lệch lạc, không tìm được ý nghĩa, mất đời này và có nguy cơ mất cả đời sau; có những chọn lựa sai chỉ một ly mà đi một dặm, phải cản đảm lắm, nỗ lực cộng tác với ơn Chúa lắm, mới có thể về lại nẻo chính đường ngay.”
Do vậy, đừng để sự lựa chọn của chúng ta trở thành nguyên cớ, mà sau này, nơi tòa phán xét, quan tòa Giê-su sẽ nói với chúng ta là “Đồ ngốc!” Muốn vậy, hãy thực hiện lời thánh Phao-lô nhắc nhở: “Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới”.
Khi chúng ta “hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới”, từ thượng giới, Thiên Chúa sẽ hướng nhìn chúng ta. Chúa nhìn ta, ta nhìn Chúa, không có lý do gì chúng ta lại không cất tiếng reo lên: “Lạy CHÚA, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng, là chén phúc lộc dành cho con; số mạng con, chính Ngài nắm giữ.” (Tv 15, 5).
Vâng, chúng ta hãy lớn tiếng reo lên: “Chúa là gia nghiệp đời tôi.”
Petrus.tran
Những tin cũ hơn