Ngày xưa, tôi nhớ
ông bà đi bộ đến nhà thờ
trên tay là tràng chuỗi
trong lòng là Chúa
đường không đo bằng cây số
mà bằng… bao chục kinh Mân Côi
Mỗi hạt theo nhịp bước chân
lời kinh thấm vào lòng người
lặng lẽ, êm dịu mà sâu
như sương mai thấm đất
Chuỗi Mân Côi ngày ấy
là thời gian, là lời ca, là tâm tình
là cuộc đời Đức Giêsu
được gẫm lại qua ánh mắt Mẹ Maria
Và cũng là cuộc đời chúng ta
gói gọn trong năm mầu nhiệm
Vui – Thương – Mừng – Sáng
và những khoảng lặng không tên
Sự Vui, chục kinh thứ nhất
như khi ta nghe tin vui – một đứa bé chào đời
một người thân lập gia đình
một cánh cửa mở ra giữa ngõ cụt
ta mỉm cười, và thầm “Xin vâng”
Cuộc thăm viếng ngày xưa của Mẹ
nay là những lần ta gặp nhau
trong quán nhỏ
trong bệnh viện
trong tin nhắn chưa đọc
nỗi vui chen lẫn nỗi buồn
lời kinh xin tha thứ đi qua từng cái ôm
Mẹ sinh Chúa
ta nhớ bao hài nhi không kịp cất tiếng khóc
bao thai phụ nghèo khó
những em bé sinh ra cùng bệnh tật
lời kinh buông xuống…
không phải như hạt ngọc
mà như giọt sầu
Ta từng đánh mất Chúa
trong tất bật, trong hờn giận, trong vô tâm
cũng như xưa Mẹ thất lạc Con giữa đền thờ
và rồi tìm lại
trong nước mắt, trong tòa giải tội
trong những buổi chiều chạng vạng
khi lòng ta tự dưng mềm lại
Mỗi mùa trôi qua như một phần đời người
mỗi chuỗi kinh là một nhịp sống
dẫu Vui hay Thương, Mừng hay Sáng
tất cả cũng đang dệt nên
tràng chuỗi cuộc đời
Ta nối hạt này với hạt kia
nối ngày hôm qua với hôm nay
nối bản thân với tha nhân
nối đất với trời
bằng một lời Kính Mừng Maria
thật khẽ
nhưng đủ để thiên đàng cúi xuống
Lời kinh
dù nhỏ như tiếng thở dài
cũng là dây nối
để linh hồn không rời xa Đấng Cứu Độ
Và khi ngẫm lại,
ta thấy đời mình
cũng là một tràng chuỗi sống
dài – ngắn – đứt quãng
nhưng luôn có Mẹ Maria
lần cùng
từng hạt
từng bước
từng hơi thở cuối cùng.
Joshkimt