Duyên Phận Tốt Lành
Giữa muôn đời bọt bèo tan hợp,
Ai gọi ta giữa chốn vô thường?
Một tiếng yêu từ nơi sâu thẳm,
Gọi tên ta bằng ánh sáng thiên đường.
Không hẹn trước, chẳng là may rủi,
Không do tình thoáng chốc thoảng qua.
Duyên phận ấy là lời Thiên Chúa,
Gọi ta về từ thuở phôi pha.
Có khi bước trong đêm mù mịt,
Không thấy Ngài, chỉ thấy cô đơn.
Nhưng tim vẫn có đèn âm ỉ,
Cháy bằng tình vượt mọi dỗi hờn.
Ngọn lửa đó không từ cảm xúc,
Mà bởi yêu, bởi tín thác, cậy trông.
Duyên không là vay - trả một món nợ,
Mà là ân, là phúc giữa mênh mông.
Khi tình yêu không còn là cảm giác,
Mà trở thành tiếng gọi dâng trao.
Ta nhận biết chính Ngài đã bước
Cùng với ta qua đêm tối nghẹn ngào.
Ngài yêu ta không vì ta xứng,
Chỉ vì Ngài là Tình Yêu không nguôi.
Ta được gọi sống đời đáp trả,
Bằng yêu thương, trao tặng, ngọt bùi.
Duyên phận tốt lành – không do số mệnh,
Mà là đường ân sủng dẫn đưa.
Vào cuối đời, ta không bị xét hỏi
Điều gì khác – Con có yêu mến Ta?
L.m Giuse Hoàng Kim Toan
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn