Thà mắc bệnh phung hủi
Chuyện Nhà Đạo: Thà mắc bệnh phung hủi hơn là phạm một tội trọng
Thà mắc bệnh phung hủi hơn là phạm một tội trọng
Ở đời nầy, một trong những điều đáng ghê tởm nhất, là bệnh phung hủi.
Người mắc bệnh phung hủi là kẻ sống cũng như chết. Mình mẩy họ đầy máu mủ hôi thối. Họ dần dần mất tay mất chân. Lỗ mũi của họ cũng bị đục khoét thành một lỗ sâu. Lỗ miệng của họ dần dần biến thành một lỗ hổng to lớn. Đôi mắt của họ dần dần biến thành hai lỗ to sâu hoắm. Hai lỗ tai của họ cũng dần dần biến mất.
Ôi thật là gớm ghiếc, ghê tởm!
Thế mà, một ngày kia, khi đi dạo chơi với một quan cận thần thân tín, tình cờ gặp một người phung hủi giữa đường, vua thánh Lu-y cất tiếng hỏi:
- “Nầy khanh, khanh ưng gì? Ưng phạm tội trọng làm mất lòng Chúa hay là ưng mắc bệnh phung hủi?”
Quan cận thần nầy không suy nghĩ gì, đáp lại ngay:
- “Tâu bệ hạ, hạ thần thà phạm ba mươi tội trọng còn hơn là phải mắc bệnh phung hủi gớm ghiếc đó.”
Vua thánh Lu-y liền quở trách ông quan nầy rằng:
- “Khanh nói gì như một người điên vậy. Đối với trẫm, trẫm thà mắc bệnh phung hủi ba mươi lần, còn hơn là phạm một tội trọng làm mất lòng Chúa. Khanh nên nhớ rằng đối với linh hồn chúng ta, tội lỗi là bệnh nặng nề và ghê tởm hơn bệnh phung hủi đối với phần xác muôn ngàn lần.”