Mê đắm sắc dục, một tật xấu đáng buồn


croire.la-croix, Gauthier Vaillant, 2019-04-12
Tội dâm dục là một trong bảy mối tội đầu. Dâm dục là nói dối với người khác và nói dối với chính mình. Bài phỏng vấn triết gia Fabrice Hadjadj, giám đốc Viện Philanthropos ở Fribourg, Thụy Sĩ.
Người ta thường đồng hóa tội dâm dục với loại dâm dục phóng túng. Làm thế nào để xác định nó một cách tinh tế hơn?
Fabrice Hadjadj: Thói hư tật xấu luôn chống lại không những một đức tính khác mà còn chống lại một tật xấu khác. Đức hạnh là đỉnh của hai sườn dốc, nó đu dây giữa một tật xấu thái quá và một tật xấu nhỏ. Trong trường hợp ở đây, tật xấu thái quá là dâm dục và tật xấu nhỏ, chúng ta có thể gọi đó là lạnh lùng. Đức hạnh, là chế dục, không lạnh lùng hay kiêng khem, nhưng là hoa quả sung mãn của tình dục vì lợi ích cho con người. Vì thế sự trong trắng chiến đấu trong chính mình vừa với thói trụy lạc vừa không có nhu cầu tình dục, vừa chống phóng đãng vừa chống nghiêm nhặt. Khi dâm dục muốn biện minh cho nó, thì nó chơi trò tố cáo sự chế dục bằng cách đồng hóa chế dục với lạnh lùng. Nhưng chế dục là nồng nhiệt, ngay cả nó chính là khát vọng, trong khi dâm dục phá hủy khát vọng này. Hơn nữa Thánh Âugutinô còn so sánh chế dục với một phụ nữ xinh đẹp.
Chung quanh chữ “dâm dục” có một cái gì như loại truyền thống dân gian, cho cảm tưởng đó là tội tiêu biểu. Từ đâu có ý tưởng này?
Kiểu truyền thống dân gian này không đến từ Thánh Kinh: lỗi của ông Adong, thay vì bảo vệ bà Evà thì ông để bà một mình với con rắn. Nó cũng không đến từ các Giáo phụ: Thánh Grégoire Cả khi làm danh sách các mối tội đầu, ngài đã để tội kiêu ngạo là tội tiêu biểu và các tội về tâm linh thì nặng hơn là các tội về thể xác. Nếu tội dâm dục có một chỗ như thế, là vì nó kèm theo tất cả các hình ảnh, trong khi tội kiêu ngạo thì che giấu. Thánh Tôma Aquinô cho rằng, đây là tội dễ thấy nhất và hèn hạ nhất, vì nó mang thú tính. Tội thuộc về tâm linh thì rất khó thấy và nhiều người rơi vào đó, do ảnh hưởng của người dùng uy tín của mình để trở thành gu-ru hướng dẫn người khác.
Vậy thì vì sao có nhiều người có cảm tưởng các vi phạm đạo đức tình dục là chuyện mà Giáo hội lên án ngnhiêm khắc nhất?
Bởi vì chúng ta không biết cách nói về tình dục trong môi trường công giáo – không những ở môi trường công giáo mà còn ở các môi trường khác. Tình dục làm cho chúng ta xấu hổ: đó là nơi xảy ra hiện tượng ham muốn và mất kiểm soát, làm sao có thể nói đến “việc làm chủ nó”? Không chỉ là điều cấm kỵ của người thanh giáo để từ khước việc đi tìm các chữ cho một tâm sự thành thật. Cũng còn có cả chuyện tục tĩu phóng túng, lãng mạn khờ khạo và ngôn từ kỹ thuật-y khoa.
Còn Thánh Kinh thì nói khá thô thiển về tình dục: Abram làm điếm Sara, Giacóp có bốn vợ, Absalon lấy các bà vợ của Đa-vít, cha mình… Nhưng trên hết là sự khẳng định liên tục rằng nếu Chúa là nguồn gốc của tất cả sự sống, thì cuộc gặp gỡ của hai giới là tuyến gặp gỡ đầu tiên của Ngài. Chính từ đó, từ hành động của xác thịt phát sinh ra tất cả các nhân vật chính của Lịch sử. Chúng ta có thể hiểu rằng sự dữ luôn làm khô héo hoặc làm ô nhiễm nguồn này.
Ở đâu là bắt đầu chế dục, ở đâu là bắt đầu dâm dục?
Tình dục là nơi nó tuột ra khỏi chúng ta. Tội lỗi bắt đầu với mong muốn kiểm soát mọi thứ. Nếu chế dục gánh chịu được tình dục, nó không thể là một sự kiểm soát. Trái lại, nó dành tất cả vị trí của mình cho một ước muốn, mà chính ước muốn này đưa chúng ta đi xa hơn các kế hoạch của mình. Nó chỉ điều khiển xung năng để mang thêm không gian cho sự hấp dẫn.
Trong đạo đức của Giáo hội, chế dục trái ngược với biện pháp tránh thai, một biện pháp kiểm soát tình dục, để tránh bất kỳ hậu quả bi thảm nào. Người ta nói cho bạn: “Khi bạn từ chối biện pháp tránh thai, bạn sẽ có thảm kịch!” Và đúng vậy. Nhưng từ khi nào cuộc sống sẽ không là bi kịch? Khi chúng ta tránh được “bi kịch” có con, chúng ta rơi vào các bi kịch khác thấp hơn.
Dâm dục chắc chắn là lộn xộn, nhưng nó liên quan đến kiểm soát. Mọi thứ đều tầm thường hóa và không còn kịch tính: “Được, chúng ta đã ngủ chung, chúng ta sẽ không làm ra chuyện.” Trong khi sức mạnh của tình dục đúng là làm ra chuyện!
Việc tiêu thụ hàng loạt các sản phẩm khiêu dâm là một trong các xu hướng nặng nề trong sự phát triển các xã hội phương Tây. Ông có cho rằng dâm dục là tội của thời này không?
Nghịch lý thay, chúng ta sống trong thời buổi thuần thanh giáo hơn thời Trung cổ hoặc thời Phục hưng. Người phóng túng trước hết là người tự do, để tránh luật của ham muốn, tránh sự rối loạn của cưỡng hiếp, xã hội áp đặt một giao kết. Tất cả đều được cho phép, trừ điều thiết yếu, miễn là có ưng thuận. Nhưng làm thế nào để sáng sủa với sự hối hả của ham muốn? Để không tranh chấp thì vòng ôm phải là đối tượng của một ước tính hoặc một chương trình (điều này đã cho phép có ứng dụng Legal Fling). Do đó, xuất hiện loại “nội dung khiêu dâm an toàn”, biểu tượng của một thế hệ đã đi từ giải phóng tình dục qua #MeToo. Bên cạnh đó, chúng ta không được quên rằng X không có gì là xác thịt, nó là hình ảnh, là giao hợp trong ống nghiệm. Cần phải nghĩ rằng loại duy thanh giáo phóng túng này phát minh ra một loại dâm dục mới, dâm dục tự do, nơi mà ham muốn bị ngộp trong giao dịch của một giao kết hoặc cạn kiệt trước màn hình.
Trong bối cảnh hiện tại, thật khó để nói về mê đắm sắc dục mà không đề cập đến vấn đề lạm dụng tình dục. Có phải đó là một hình thức dâm dục không?
Trong lạm dụng tình dục, chính tình dục cũng bị lạm dụng. Đó là một hình thức của mê đắm sắc dục mà nguyên tắc vượt ra ngoài, trong lạm dụng quyền lực có hình thức chuyên quyền. Một xã hội hoàn toàn tự do, chỉ biết các cá nhân và gièm pha các thuộc về và các khác biệt liên thế hệ, thì xã hội đó phải chấp nhận ấu dâm. Tuy nhiên, xã hội không chấp nhận vì sự đồng ý của trẻ vị thành niên là vấn đề. Nhưng vì xã hội không muốn quay trở lại với khái niệm tự nhiên, cũng như không muốn thừa nhận các cá nhân trước hết là các đứa con, thì xã hội không có lý lẽ hợp lý để tố cáo tội ác này. Từ đó mới có hiện tượng hoảng loạn xã hội do nạn ấu dâm gây ra cho thời buổi chúng ta hiện nay: người dân cảm thấy thật khủng khiếp, nhưng không biết làm thế nào để chứng minh điều đó khởi đi từ các nguyên tắc điều hành xã hội của chúng ta.
Làm thế nào để chống lại tội dâm dục? 
Trong cuộc chiến chống lại sự dữ, đừng để sự kháng cự làm quên đi sự thúc đẩy tích cực hướng về điều tốt. Trước hết, đây không phải là chiến đấu chống lại xung năng, nhưng tương lai đang mở ra một lần nữa. Sự bảo vệ nền tảng, đó là hy vọng.
Đương nhiên, hành vi tình dục có hệ quả là mang lại sự sống. Nhưng nếu điều này rất tự phát ở động vật, thì nó lại khá phức tạp ở động vật biết nói. Con người phải có các lý do đồng thuận để truyền sự sống, hoặc ít nhất là một sự tin tưởng vào chính cuộc sống. Nhưng để có một niềm tin vào cuộc sống thì phải có một thái độ tôn giáo sâu sắc. Các tôn giáo lớn đều có điểm chung là đưa ra các đảm bảo để con người có thể đi đến cùng hành vi tình dục. Trong thực tế, những gì xảy ra dưới lưng quần đưa đến những gì cao nhất, và những gì tự nhiên nhất trong chúng ta đòi hỏi một hy vọng, có thể nói là một hy vọng siêu nhiên. 
Ông có tám người con. Ông nói gì với nhiều cặp vợ chồng muốn giữ sự kiểm soát của họ về tình dục mà ông tố cáo?
Khi có tám người con, chắc chắn phải có một phần vô thức. Dù sao, chắc chắn là không có khi nào tôi phụ thuộc vào sự xuất hiện của một đứa bé trong mục đích tính toán kinh tế, tôi chỉ có ước muốn vợ tôi và đây là ước muốn của cả hai. Nhưng tôi không nghĩ gia đình tôi là một gia đình gương mẫu. Nếu cuộc sống là một món quà, chúng ta không thể ca ngợi lập trình của một gia đình đông con.
Điều chắc chắn là nếu chúng ta tuân theo một tính toán hoàn toàn lý tính, chỉ có một đứa con thôi là đã quá nhiều, nó đã vượt quá sức chúng ta. Tất nhiên, bí ẩn của sinh sản đòi hỏi trách nhiệm và thận trọng, nhưng chúng ta phải nhận có một cái gì thoát ra ngoài dự đoán của chúng ta, và rằng đứa trẻ, khi nó ra đời, nó làm mới lại cái nhìn của chúng ta về thế giới. Dâm dục khóa chặt người tình vào chính họ, sự chế dục giải phóng tình dục của họ, làm cho họ trở nên người chồng và người cha.
Marta An Nguyễn dịch
Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...