TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XXV Thường Niên -Năm C

“Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi tiền của được.” (Lc 16,1-13)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Không làm tôi hai chủ…

Thứ bảy - 20/09/2025 06:14 | Tác giả bài viết: Petrus.tran |   34
“Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được.” (Mt 16,13).

Chúa Nhật XXV – TN – C
Không làm tôi hai chủ…

snTM 200925a


Trung tín là gì? Thưa, có nghĩa là: “Đức tính thành thật, giữ đúng lời hứa và trung thành với một điều gì đó, với ai đó, thể hiện qua sự tin cậy và cam kết bền bỉ, không bỏ cuộc. Từ ‘trung’ nghĩa là ‘ở giữa’ hoặc ‘trung tâm’, còn ‘tín’ nghĩa là ‘tin tưởng - giữ lời hứa’, kết hợp hai chữ này lại tạo nên ý nghĩa sâu sắc về sự chân thành và lòng thủy chung.”

Còn bất trung thì sao! Thưa, “là không thành thật, không hết lòng, phản bội lại lòng tin hoặc sự tín nhiệm của người khác dành cho mình.”

Định nghĩa là vậy đó. Và, không ai có thể phủ nhận trung tín là một nhân đức tốt, đáng trân trọng.

Là một nhân đức tốt, và còn được gọi là “hoa quả của Thần Khí”, thế nên, nhân đức này phải là hành trang cho những ai đã là Ki-tô hữu. Phải là hành trang, bởi như lời Kinh Thánh có chép, rằng: “Khá giữ trung tín cho đến chết, rồi ta sẽ ban cho ngươi mão triều thiên của sự sống.” (Kh 2, …10).

Đức Giê-su, khi còn tại thế, rất coi trọng đến lòng trung tín. Một ngày nọ, Ngài đã có lời dạy rằng: “Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn.” (Lc 16, 10).

Hôm ấy, Ngài đã kể một dụ ngôn nói về một kẻ bất lương, bất lương từ một việc rất nhỏ, và cuối cùng dẫn đến việc rất lớn. Dụ ngôn này được ghi lại trong Tin Mừng thánh Luca. (Lc 16, 1-13).

**
Dụ ngôn được kể rằng: “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này phung phí của cải nhà ông”.

Phung-phí-của-cải, mà “của cải” đó không phải của mình, thì có phải là “bất lương” chăng! Thưa, đúng quá đi chứ!
Thế rồi, sau khi sự việc này, đến tai ông phú hộ. Chuyện kể tiếp rằng: “Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: Tôi nghe người ta nói gì về anh đó? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!”

Nghe-người-ta-nói-gì… là nói gì! Có, có phần chắc, người quản gia hiểu… hiểu rằng: “ta vất vả rồi!”

Đúng vậy! Bị ông chủ “sa thải”. Thế là, người quản gia ra về trong tâm trạng sầu não. Vừa đi, anh ta vừa nghĩ đến những vất vả sẽ xảy đến trong tương lai của mình… “Mình sẽ làm gì đây? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi.”

Và rồi, đúng như người xưa nói: “cùi không sợ lở”, anh quản gia đã nghĩ ra được một diệu kế cũng không kém phần bất lương như việc đã “lỡ” phung-phí-của-cải-không-phải-của-mình, đó là: “cho gọi từng con nợ của chủ đến”.

Khi các con nợ đến, rất thản nhiên, anh ta “khuyến mãi” cho mỗi con nợ của chủ bằng cách “giảm nợ” tùy theo giá trị số nợ của họ.

Với con nợ thứ nhất, người quản gia hỏi: “Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy? Người ấy đáp: Một trăm thùng dầu ô-liu.” Nghe thế, người quản gia bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.”

Một con nợ khác, người này nợ “một ngàn giạ lúa”. Cũng như con nợ thứ nhất, người quản gia nói với con nợ này rằng: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi”.

Sự bất lương (trong việc lớn) này (có lẽ cũng đến tai ông chủ), chuyện kể tiếp rằng: “Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo.”

***
Câu chuyện… câu chuyện nghe có vẻ “hơi khó hiểu”, khó hiểu vì lời khen của ông phú hộ đối với tên quản gia, phải không, thưa quý vị!

Thật ra, ông phú hộ không khen sự bất trung của tên đầy tớ, đâu!

Lời khen của ông phú hộ, chỉ là “Khen tên đầy tớ biết chớp lấy thời cơ ngắn ngủi còn lại trước khi bị sa thải, để làm ơn, hầu kết thân với nhiều con nợ của chủ, bằng cách là xóa bớt nợ cho họ. Đó chính là sự ‘khôn lỏi’ của con cái đời này, so với con cái của Chúa.” Một nhà truyền giáo, qua bài viết, “chuyện kẻ bất trung, người trung tín”, đã có lời chia sẻ như thế.

Nhà truyền giáo này tiếp lời rằng: “Chúa Giê-su, thông qua dụ ngôn này, muốn con cái của Ngài, cũng cần biết tận dụng cơ hội ngắn ngủi của cuộc sống hôm nay, mà trung tín trong sứ vụ chia sẻ ‘của cải đời đời’ (ơn cứu độ của Thiên Chúa qua Con Một Người) cho mọi người, hầu kết nối được nhiều người vào Vương Quốc Nước Trời.” (nguồn: internet).

Do vậy, đừng ngạc nhiên khi Đức Giê-su tuyên bố: “Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi vĩnh cửu”.

Sẽ thật khôn ngoan nếu chúng ta không quá chú tâm vào những chữ “Tiền Của bất chính” và đòi hỏi một sự giải thích cặn kẽ. Đó chỉ là một cách nói, như nhiều cách nói (hơi khó hiểu) mà Chúa Giê-su đã nói. Các nhà chú giải Kinh Thánh gọi đó là lối nói “sê-mít”.

Đức Giê-su chẳng bao giờ truyền dạy các môn đệ (và bây giờ là chúng ta) dùng Tiền Của bất chính, chẳng hạn như, tiền buôn bán ma túy, làm việc từ thiện. Đức Giê-su chẳng bao giờ dạy chúng ta cướp ngân hàng, tặng quý cha xây sửa nhà thờ.

Lời Đức Giê-su nói (nêu trên), Cha Charles có lời giải thích, rằng: “Chúa Giê-su trông đợi chúng ta (hãy) cật lực đạt tới các giá trị thiêng liêng như một số người cố giành cho được lợi lộc về tiền bạc.”

Chúng ta cần được vào-nơi-vĩnh-cửu, đúng không, thưa quý vị!

Thế nên, lời khuyến cáo của Đức Giê-su: “Nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của cải chân thật cho anh em?”, có nghĩa là chúng ta phải “cật lực” cảnh giác, cảnh giác để mình không sa vào “vết chàm khôn lỏi” của người quản gia bất lương, trong câu chuyện dụ ngôn.

Nơi vĩnh cửu không hoan nghênh những kẻ có “tâm hồn khôn lỏi”, nhưng sẽ làm “cho thỏa lòng (những) ai khát khao nên người công chính” (Mt 5, 6).

Lời khuyến cáo: “Nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?”, có nghĩa là chúng ta phải “cật lực” cảnh giác, cảnh giác để chúng ta không trở thành “kẻ bất lương”, như người quản gia, trong câu chuyện dụ ngôn.

Nơi vĩnh cửu không chào đón những kẻ có tâm-hồn-bất-lương, nhưng sẽ “welcome” những ai “có tâm hồn trong sạch”.
Nhưng thôi, không đề cập đến chữ Tiền-Của-bất-chính nữa, mà hãy tập trung vào những chữ “nếu anh em không trung tín”.

****
Nếu chúng ta không trung tín! Đó… đó là điều chúng ta phải luôn tự hỏi lòng mình.

Vâng , hãy tự hỏi lòng mình, luôn tự hỏi lòng mình, rằng: Tôi có trung tín với lời hứa của mình! Tôi có trung tín với những gì được trao phó?

Trong đời sống hôn nhân, mới “Chiều hôm nao, tiếng hát bay cao. Quỳ bên nhau truớc Đấng Tối Cao. Hứa yêu nhau trao câu thề chung sống trọn đời.” Rồi… đến chiều hôm nay, chỉ vì “gặp lúc phải âu sầu” chỉ vì gặp những lúc đời-buồn-vui, chúng ta vẫn trung-tín-với-lời-hứa, chúng ta vẫn “Tay đan tay nhịp bước đi trên đời. Xin yêu thương hạnh phúc đến cho người…” Hay ta lại lớn tiếng hét lên rằng: “Thôi là hết anh đi đường anh. Tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi”?!

Có một thực tế rất phũ phàng, trong số những cuộc hôn nhân tan vỡ, đa số các cặp vợ chồng đều đưa ra biết bao nhiêu lý do liên quan tới “tại và vì”. Không ai chịu nhận mình bất trung bất tín!!!

Vợ chồng xưa, sống trung thành, trung tín lắm. Chuyện bên Trung Hoa xưa kể rằng: “Vua Cảnh Công thấy Án Tử là người tài nên muốn gả con gái của mình cho Án Tử. Vua vời Án Tử vào và nói: ‘Vợ khanh già xấu rồi. Quả nhân muốn ngươi cưới con gái yêu của trẫm.’ Án Tử giật mình tâu: ‘Vợ hạ thần ngày xưa cũng xinh đẹp, đã sống với hạ thần bao năm, nay về già, mong nhờ cậy hạ thần. Nay bệ hạ bảo vậy, hạ thần cảm ơn. Nhưng hạ thần không hề dám bội bạc mà mất lòng chung thủy.”.

Lời bàn: “Đã không trung tín trong tình nghĩa vợ chồng, chẳng mong gì trung tín trong những việc khác.” (nguồn: internet).

Trở lại với đời sống tu trì. Là linh mục, là tu sĩ… ta có trung tín với thánh chức, với chức vụ, thánh chức giảng dạy, chức vụ săn sóc đoàn chiên, Chúa trao ban? Hay ta “đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại nhìn sau…”?!

Nói chung, trong cuộc sống thường nhật, trong Giáo Hội cũng như ngoài xã hội, nơi đâu chúng ta cũng phải thể hiện lòng trung tín.

Sống trung tín ngoài xã hội, chúng ta sẽ xây dựng được một cộng đồng: “láng giềng thân thiết, anh em hòa thuận, vợ chồng ý hợp tâm đầu”. Thực hiện được ba điều này, chúng ta biết rồi, “cả ba đều làm đẹp lòng Thiên Chúa” (Hc 25, 1).

Thế còn trung tín trong thánh chức, chức vụ, Chúa trao ban thì sao, nhỉ! Thưa, tuyệt vời lắm, thưa quý linh mục, quý tu sĩ. Trung tín với thánh chức, chức vụ Chúa trao ban, thánh Phao-lô nói: “Làm như vậy, anh em sẽ cứu được chính mình, lại còn cứu được những người nghe anh giảng dạy” (x.1Tim 4, …16).

Do vậy, đừng quên lời Đức Giê-su đã truyền dạy: “Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được.” (Mt 16,13).

Kinh Thánh cho biết: “Thiên Chúa là Đấng thành tín - Chúa Giê-su là Đấng trung tín và chân thật”. Chúa Thánh Thần cũng là Đấng trung tín, thánh Phao-lô đã xác tín như thế. Ngài tông đồ dân ngoại có lời dạy rằng: “Anh em chớ làm phiền lòng Thánh Thần của Thiên Chúa, vì chính Người là dấu ấn ghi trên anh em, để chờ ngày cứu chuộc.” (Ep 4, 30).

Vâng, chúng ta đang chờ-ngày-cứu-chuộc. Và, trong lúc chờ đợi, chúng ta hãy sống trung tín, như Chúa chúng ta là Đấng trung tín.

Chúng ta hãy: Trung tín trong việc thờ phượng Chúa. Trung tín trong việc học, đọc và sống Lời Chúa. Trung tín trong sự cầu nguyện, ngõ hầu có thể giữ mối tương giao mật thiết với Chúa. Trung tín làm gương sáng để mọi người có thể nhận ra Chúa, qua đời sống của chúng ta. Trung tín trong việc Chúa giao, theo ơn phước mà Ngài đã ban, cho mỗi con cái của Ngài.

Để có thể trung tín trong những việc nêu trên, chỉ cần chúng ta: KHÔNG LÀM TÔI HAI CHỦ.

Petrus.tran 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây