Suy niệm Lời Chúa: Chúa Nhật 26 Thường Niên C
“Ngươi đã được sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ”. (Lc 16, 19-31)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
‘Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này’. Abraham nói lại: ‘Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được’.
Người đó lại nói: ‘Ðã vậy, tôi nài xin Cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này’. Abraham đáp rằng: ‘Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài’. Người đó thưa: ‘Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải’. Nhưng Abraham bảo người ấy: ‘Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu'“.
Bài Suy niệm Chúa nhật 26 Thường niên -Năm C
Jos. Vũ Đình Bình
Sống không chỉ cho riêng mình
Hôm nay, Chúa Nhật 26 Thường Niên C, Tin Mừng Thánh Luca thuật lại câu chuyện mà nhiều người vẫn thường gọi là dụ ngôn “Ông Phú Hộ và Ladarô”. Dụ ngôn này không chỉ là một câu chuyện, mà còn là một tấm gương soi chiếu vào chính cuộc đời của chúng ta.
Nhà phú hộ kia sống trong nhung lụa, ngày ngày tiệc tùng linh đình. Ngay trước cổng nhà ông phú hộ, có một người hành khất tên là Ladarô, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Chỉ có những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy.
Vấn đề ở đây không phải là ông phú hộ phạm tội gì lớn lao. Ông không cướp của, không giết người. Tội của ông là sự vô tâm, vô cảm. Ông không nhìn thấy Ladarô. Ông không nghe thấy tiếng than vãn. Mặc dù Ladarô nằm ngay trước cửa nhà, nhưng trong mắt ông, Ladarô không tồn tại. Sự giàu có đã tạo ra một bức tường vô hình, một vực thẳm của sự dửng dưng ngăn cách ông với những đau khổ của người khác.
Thế rồi cả hai cùng chết. Cuộc sống đời này kết thúc, và sự thật trần trụi được phơi bày. Ladarô, người bị xã hội ruồng bỏ, được đưa lên “lòng tổ phụ Abraham”, một hình ảnh của sự bình an và hạnh phúc vĩnh cửu. Còn nhà phú hộ, người sống trong vinh hoa phú quý, lại phải chịu cực hình trong hỏa ngục.
Dụ ngôn này cho chúng ta thấy hai khoảng cách, hai vực thẳm:
- Vực Thẳm Thứ Nhất: Khoảng cách giữa kẻ giàu và người nghèo. Chúa Giêsu không lên án sự giàu có. Ngài lên án cách sống chỉ biết hưởng thụ mà bỏ quên người khác. Vấn đề không ở tiền bạc, mà ở cách ta sử dụng nó. Tiền bạc có thể là một phương tiện để phục vụ, để yêu thương, nhưng cũng có thể trở thành một bức tường giam hãm, làm chai sạn trái tim ta. Ông phú hộ đã để sự giàu có của mình trở thành vực thẳm ngăn cách ông với Ladarô.
- Vực Thẳm Thứ Hai: Khoảng cách giữa đời này và đời sau. Khi nhà phú hộ cầu xin “Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi”, ông đã nhận ra vực thẳm không thể vượt qua giữa hỏa ngục và thiên đàng. Ông muốn quay về để cảnh báo anh em mình, nhưng Abraham nói rõ: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri”. Điều này có nghĩa là Thiên Chúa đã ban cho chúng ta Lời Chúa và lương tâm để nhận biết và sống đúng. Nếu chúng ta không lắng nghe Lời Chúa, không hành động theo lương tâm mình ngay khi còn sống, thì ngay cả khi có người từ cõi chết sống lại cũng không thể lay chuyển được chúng ta. Lòng tin và sự thay đổi phải đến từ một quyết định tự do và chân thành khi chúng ta còn có thể.
Vậy, câu chuyện này nhắc nhở chúng ta điều gì?
- Thứ nhất, hãy mở rộng đôi mắt và trái tim mình. Ladarô có thể là bất kỳ ai trong cuộc sống của chúng ta: người ăn xin trước cổng nhà thờ, người hàng xóm cô đơn, người bạn đang gặp khó khăn, hay thậm chí là một thành viên trong gia đình đang khao khát được lắng nghe. Đừng để cuộc sống bận rộn, những lo toan của riêng mình làm chúng ta trở nên vô tâm. Hãy học cách nhìn, cách lắng nghe, và cảm nhận nỗi đau của người khác.
- Thứ hai, hãy chia sẻ những gì mình có. Không cần phải là một người giàu có mới có thể giúp đỡ. Tấm lòng quan trọng hơn của cải. Một lời nói động viên, một nụ cười, một bữa cơm, hay chỉ là một chút thời gian dành cho người khác cũng đủ để lấp đầy vực thẳm cô đơn và đau khổ. Tình yêu thương và sự chia sẻ là chiếc cầu duy nhất nối kết chúng ta với Thiên Chúa và với tha nhân.
- Thứ ba, hãy lắng nghe Lời Chúa ngay hôm nay. Chúng ta không thể chờ đợi một phép lạ hay một dấu chỉ từ trời mới thay đổi. Lời Chúa, qua Kinh Thánh, qua các bài giảng, qua chính những biến cố cuộc đời, luôn mời gọi chúng ta mỗi ngày. Hãy lắng nghe và thực hành Lời Chúa, vì Lời Chúa chính là con đường dẫn chúng ta đến sự sống đời đời, nơi không còn khoảng cách hay vực thẳm nào nữa.
Chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện, xin Chúa ban cho chúng ta một trái tim quảng đại, biết yêu thương và chia sẻ, để cuộc đời chúng ta không chỉ là một chuỗi ngày hưởng thụ, mà là một hành trình đi tìm và mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Amen.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn