Gươm giáo tình yêu
Phạm Hùng Sơn
2025-07-13T06:50:52-04:00
2025-07-13T06:50:52-04:00
https://gpbanmethuot.com/van-hoc-nghe-thuat/guom-giao-tinh-yeu-19978.html
https://gpbanmethuot.com/uploads/news/2025_07/14072019_155648.jpg
Giáo Phận Ban Mê Thuột
https://gpbanmethuot.com/assets/images/logo.png
Chủ nhật - 13/07/2025 06:50 |
Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |
140
Tình thân nếu quý hơn lòng,
Yêu Thầy thì chẳng xứng trong đường Thầy.
Thập giá ai chẳng vác ngay,
Thì không thể bước theo Thầy đường xa.
GƯƠM GIÁO TÌNH YÊU
Thứ Hai Tuần XV -Mùa thường niên Năm C
Mt 10, 34 - 11, 1
Đừng mong Thầy đến an hòa,
Nhưng đem gươm giáo xé ra thật tình.
Chia con trai với cha mình,
Gái cùng mẹ ruột, dâu nghình mẹ chồng.
Tình thân nếu quý hơn lòng,
Yêu Thầy thì chẳng xứng trong đường Thầy.
Thập giá ai chẳng vác ngay,
Thì không thể bước theo Thầy đường xa.
Giữ mạng, rốt cuộc mất mà,
Hy sinh vì Chúa, nhận ra sự sống.
Tiếp môn sinh bằng lòng rộng,
Là đón chính Chúa từ trong thân mình.
Đón ngôn sứ với niềm tin,
Thì chia phần thưởng ngôn linh rạng ngời.
Kẻ cho bé nhỏ chút thôi,
Ly nước lã cũng không rơi phần nào.
Rao truyền xong, Thầy bước vào,
Thành này, xứ nọ… gieo rào ân thiêng.
Gươm Thầy là ánh chân riêng,
Cắt ngang dối trá – mở miền thật tâm.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
BÌNH AN ĐÍCH THỰC
Thế gian cũng nói bình an,
Nhưng là thứ gió mơ màng mong manh.
Pharaon quyền lực hiển danh,
Mà tim bất ổn, mong manh cõi lòng.
Thu gom của cải chất chồng,
Tưởng yên mà sống, ai ngờ bất an.
Bởi tham vọng vẫn ngút ngàn,
Đốt tim con người, cháy tan lương tri.
Có người giữ đạo nhu mì,
Đọc kinh, dâng lễ, cũng vì thói quen.
Miệng xưng kính Chúa dịu hiền,
Nhưng tay thì bóc, lòng riêng lạnh lùng.
Chúa buồn, ngôn sứ đã từng
Gọi tên giả dối giữa rừng lễ nghi.
Ngài đâu cần vật tế chi,
Nếu tâm chẳng sáng, nếu đi chẳng cùng.
Chúa mời con bước vào trong
Một con đường hẹp, lòng không ngả nghiêng.
Từ bỏ cả những yêu riêng,
Đặt Ngài làm Chúa, làm duyên cõi đời.
Ai yêu cha mẹ hơn Người,
Thì không xứng đáng bước nơi chân Ngài.
Ai ham mạng sống trần ai,
Thì sẽ mất cả tương lai vĩnh hằng.
Từ bỏ – thách đố âm thầm,
Nhưng là cửa ngõ dẫn tâm về Trời.
Khi không còn bị trói nơi
Danh, quyền, vật chất – hồn người nhẹ tênh.
Bình an – chẳng phải chốn êm,
Mà là có Chúa giữa đêm bão bùng.
Bình an – chẳng phải ung dung,
Mà là tín thác giữa vùng đau thương.
Chúa là phần phúc thiên đường,
Là nơi ẩn náu giữa đường trần gian.
Xin cho con sống bình an,
Bằng đời từ bỏ, hiến dâng trọn vẹn.
Ngày sau nếu được ơn bền,
Cho con vào hưởng phúc bên Nhan Ngài.
Đường con chọn dẫu chông gai,
Xin trung thành bước miệt mài yêu thương.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
BÀN TAY ÂN SỦNG
Một tay đưa với niềm tin,
Một tay Ngài nắm – an bình trở nên.
Không còn lý thuyết chênh vênh,
Tin là dám bước, dám đem cuộc đời.
Vị kỳ mục, giữa rối bời,
Quỳ xin cứu sống con thời hấp hôn.
Không chỉ nói giữa nước non,
Ông tìm đến Chúa, cúi hồn tin yêu.
Chặng đường ông bước qua nhiều,
Từ nơi than khóc đến chiều phục sinh.
Một lời – một bước chân mình,
Đã mời Thiên Chúa ghé nhìn nhà ta.
Người đàn bà chẳng thứ tha
Căn bệnh máu chảy bao là năm dài.
Không tên, chẳng chức, hình hài
Lặng thầm chạm gấu áo Ngài – được yên.
Chạm không ồn ã khắp miền,
Mà bằng khiêm tốn, vẹn nguyên cậy trông.
Tay run chạm áo – cõi lòng
Bỗng nghe ơn chữa, hương nồng bình an.
Giê-su cầm lấy tay nàng,
Cô bé tưởng chết hồi sinh nhẹ nhàng.
Một tay nắm – một thiên đàng,
Một bàn tay gọi tim vàng sống vui.
Bàn tay ấy chẳng ngậm ngùi,
Từ lâu đã chạm bao người đớn đau.
Chạm vào hạ tiện thấp sâu,
Chạm vào tội lỗi để hầu thứ tha.
Chúa ơi, xin chạm hồn ta,
Chạm vào yếu đuối xót xa phận người.
Cho tay con biết ngỏ lời,
Biết dang ra giữa cuộc đời khổ đau.
Xin cho tay chẳng dãi dầu,
Với bao lạnh lẽo, với câu vô tình.
Cho tay biết kéo ân tình,
Cho tay biết dẫn người mình đến Cha.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)