BÀI GIẢNG ĐỨC THÁNH CHA - LỄ CHÚA THÁNH THẦN HIỆN XUỐNG NĂM C
Đây là những bài giảng và huấn dụ của Đức Thánh Cha trong các thánh lễ và các buổi đọc kinh Truyền tin với các tín hữu vào Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C.
Đức Phanxicô, Bài giảng Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (05/6/2022) - Mọi điều và tất cả Đức Phanxicô, Huấn dụ Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (05/6/2022) - Dạy và nhắc nhớ |
Đọc thêm:
Bài giảng Đức Thánh Cha – Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm A
Bài giảng Đức Thánh Cha – Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm B
Đức Phanxicô, Bài giảng Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (05/6/2022) - Mọi điều và tất cả
Anh chị em thân mến,
Trong những lời cuối cùng của Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe, Chúa Giêsu nói một điều gì đó có thể mang lại cho chúng ta niềm hy vọng và khiến chúng ta suy nghĩ. Ngài nói với các môn đệ của: "Chúa Thánh Thần, Đấng Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ nhắc cho anh em tất cả những điều Thầy đã nói với anh em" (Ga 14,26). “Mọi điều”, “tất cả” – những lời này thật đáng chú ý; chúng khiến chúng ta tự hỏi: làm thế nào Thánh Thần ban cho những ai đón nhận Người sự hiểu biết mới mẻ và trọn vẹn này? Đây không phải là vấn đề về số lượng hay học thuật: Thiên Chúa không muốn tạo ra các bộ bách khoa toàn thư hay các học giả uyên bác. Không. Đó là vấn đề về chất lượng, về quan điểm. Chúa Thánh Thần giúp chúng ta nhìn mọi thứ theo một cách mới, theo cái nhìn của Chúa Giêsu. Tôi muốn nói như thế này: trên hành trình rộng lớn của cuộc đời, Chúa Thánh Thần dạy chúng ta phải khởi hành từ đâu, cần theo đường nào và bước đi như thế nào.
Chúa Thánh Thần chỉ cho chúng ta điểm khởi đầu
Trước hết: khởi hành từ đâu. Thật vậy, Chúa Thánh Thần chỉ cho chúng ta điểm khởi đầu của đời sống thiêng liêng. Chúa Giêsu nói về điều đó trong câu đầu tiên của bài Tin Mừng ngày hôm nay, khi Người nói: “Nếu anh em yêu mến Thầy, thì anh em sẽ tuân giữ các điều răn của Thầy” (câu 15). Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ tuân giữ: đây là lý luận của Chúa Thánh Thần. Chúng ta thường nghĩ ngược lại: nếu chúng ta tuân giữ các điều răn, chúng ta yêu mến Chúa Giêsu. Chúng ta thường nghĩ rằng tình yêu nhất thiết phải bắt nguồn từ việc chúng ta tuân giữ các điều răn, từ sự trung thành và lòng đạo đức của chúng ta. Ngược lại, Chúa Thánh Thần nhắc nhở chúng ta rằng, không có tình yêu thương là nền tảng, mọi thứ khác đều vô ích. Và tình yêu này không nảy sinh do khả năng của chúng ta nhưng là quà tặng của Người. Chính Thánh Thần Tình Yêu đổ tràn tình yêu vào trong lòng chúng ta, chính Người làm cho chúng ta cảm thấy được yêu và dạy chúng ta biết yêu. Người là “động cơ” của đời sống thiêng liêng của chúng ta.
Ký ức của Thiên Chúa
Chính Người nhắc nhở chúng ta về điều này, bởi vì Người là ký ức của Thiên Chúa, Đấng nhắc nhở chúng ta về tất cả những lời của Chúa Giêsu (xem câu 26). Chúa Thánh Thần là một ký ức hoạt động, đốt cháy và nhen nhóm tình cảm của Thiên Chúa trong trái tim. Chúng ta đã cảm nghiệm được sự hiện diện của Người trong ơn tha thứ tội lỗi, khi chúng ta được tràn đầy sự bình an của Người, sự tự do và an ủi của Người. Điều cần thiết là phải nuôi dưỡng ký ức thiêng liêng này. Chúng ta luôn ghi nhớ những điều sai trái: chúng ta lắng nghe tiếng nói vang trong nội tâm chúng ta, điều nhắc nhở chúng ta về những thất bại và thiếu sót, tiếng nói tiếp tục nói với chúng ta: "Xem kìa, một lần ngã gục nữa, một lần thất vọng nữa, ngươi sẽ không bao giờ thành công, ngươi không thể thực hiện nó". Ngược lại, Chúa Thánh Thần lại nhắc một cách hoàn toàn khác: "Con là con Thiên Chúa, con là một thụ tạo độc nhất, được lựa chọn, quý giá, luôn được yêu thương: ngay cả khi con đã mất lòng tin vào chính mình, thì Thiên Chúa vẫn tin tưởng con!".
Tuy vậy, bạn có thể phản đối: đây là những lời tốt đẹp, nhưng tôi có quá nhiều vấn đề, vết thương và lo lắng không thể giải quyết bằng những lời an ủi dễ dàng! Tuy nhiên, đó là nơi mà Chúa Thánh Thần yêu cầu bạn để Người được bước vào. Bởi vì Người, Đấng An Ủi, là Thần khí chữa lành và phục sinh và có thể biến đổi những vết thương đang nung nấu bên trong bạn. Người dạy chúng ta không nên bám chặt vào ký ức về những người và tình huống đã làm tổn thương chúng ta, nhưng hãy để Người thanh tẩy chúng bằng sự hiện diện của Người. Người đã làm như thế với các Tông đồ và với những thất bại của các ngài. Các ngài đã rời bỏ Chúa Giêsu trước cuộc Khổ nạn, thánh Phêrô đã chối bỏ Người, thánh Phaolô đã bắt bớ các Kitô hữu: bao nhiêu lỗi lầm, bao nhiêu mặc cảm tội lỗi! Nếu chỉ để mặc các ngài, các ngài không có lối thoát. Không. Nhưng với Đấng An Ủi thì có. Bởi vì Chúa Thánh Thần chữa lành ký ức. Bằng cách nào? Bằng cách đặt điều quan trọng lên hàng đầu: ký ức về tình yêu của Thiên Chúa, ánh mắt yêu thương của Người dành cho chúng ta. Như thế Người đặt cuộc sống của chúng ta trong trật tự: Người dạy chúng ta đón nhận chính mình, tha thứ cho chính mình, hòa giải chính mình với quá khứ. Để bắt đầu lại.
Đường nào phải đi
Ngoài việc nhắc nhở chúng ta về điểm xuất phát, Chúa Thánh Thần còn dạy chúng ta phải đi những con đường nào. Chúng ta học điều này từ bài đọc thứ hai, nơi Thánh Phaolô giải thích rằng những người được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn (Rm 8,14) “bước đi không phải theo xác thịt nhưng theo Thần khí” (c. 4). Nói cách khác, trước những ngã rẽ của cuộc sống, Chúa Thánh Thần gợi cho chúng ta con đường tốt nhất để đi. Vì vậy, điều quan trọng là phải có thể phân biệt tiếng nói của Người với giọng nói của ác thần.
Chúng ta hãy đưa ra một số ví dụ: Chúa Thánh Thần sẽ không bao giờ nói với bạn rằng mọi thứ đều ổn trên con đường của bạn. Không, Người sửa lỗi cho bạn, Người cũng khiến bạn than khóc cho tội lỗi của mình; Người thúc đẩy bạn thay đổi, chiến đấu với sự giả dối và sự giả hình của bạn, ngay cả khi điều này đòi hỏi nỗ lực, đấu tranh nội tâm và hy sinh. Ngược lại, thần dữ thúc đẩy bạn luôn làm những gì bạn muốn và thích; nó khiến bạn tin rằng bạn có quyền sử dụng tự do của mình theo ý muốn. Nhưng sau đó, khi bạn còn lại với sự trống rỗng nội tâm, nó buộc tội bạn và ném bạn xuống đất. Chúa Thánh Thần, Đấng sửa lỗi cho bạn trên hành trình của bạn, không bao giờ bỏ bạn ngã quỵ trên mặt đất, nhưng nắm lấy tay bạn, an ủi và luôn khuyến khích bạn.
Còn nữa, khi bạn thấy rằng sự cay đắng, bi quan và những suy nghĩ buồn rầu đang khuấy động trong bạn, thì thật tốt khi biết rằng điều này không bao giờ đến từ Chúa Thánh Thần. Nó xuất phát từ thần ác, thứ thường mang đến những điều tiêu cực và thường sử dụng chiến lược này: nó nuôi dưỡng sự thiếu nhẫn nại, tự thương hại, khiến bạn phàn nàn và phản ứng với vấn đề bằng cách chỉ trích, đổ mọi lỗi lầm cho người khác. Nó khiến chúng ta lo lắng, nghi ngờ và than van rầu rỉ. Trái lại, Chúa Thánh Thần mời gọi chúng ta đừng bao giờ mất lòng tin tưởng và luôn bắt đầu lại. Bằng cách nào? Bằng cách tham gia trước, không cần đợi người khác bắt đầu. Và sau đó mang đến cho mọi người mà chúng ta gặp gỡ hy vọng và niềm vui, không phải là những lời phàn nàn; đừng bao giờ ghen tị với người khác, nhưng hãy vui mừng trước những thành công của họ.
Chúa Thánh Thần không phải là duy lý tưởng
Hơn nữa, Chúa Thánh Thần là cụ thể, không phải là duy lý tưởng: Người muốn chúng ta tập trung vào nơi đây và bây giờ, bởi vì nơi chúng ta đang ở và thời gian chúng ta đang sống là thời gian và nơi chốn của ân sủng. Ngược lại, thần ác muốn lôi kéo chúng ta khỏi nơi đây và bây giờ, đưa chúng ta đi nơi khác: nó thường neo chúng ta vào quá khứ: vào hối tiếc, hoài niệm, thất vọng. Hoặc nó chỉ cho chúng ta về tương lai, nuôi dưỡng nỗi sợ hãi, ảo tưởng, hy vọng hão huyền. Không, Chúa Thánh Thần dẫn dắt chúng ta đến tình yêu ở đây và bây giờ: không phải là một thế giới lý tưởng, một Giáo hội lý tưởng, nhưng là những điều thực sự, dưới ánh sáng của mặt trời, trong suốt, đơn giản. Khác biết bao với thần dữ, kẻ thúc giục nói xấu, những lời đàm tiếu, nhiều chuyện!
Dạy Giáo hội bước đi như thế nào
Chúa Thánh Thần muốn chúng ta đến với nhau; Người biến chúng ta thành Giáo hội - đây là khía cạnh thứ ba và cuối cùng - và ngày nay dạy cho Giáo hội bước đi như thế nào. Các môn đệ ẩn trốn trong Nhà Tiệc Ly, rồi Chúa Thánh Thần hiện xuống và làm cho các ngài mạnh mẽ đi ra. Không có Thần Khí, thì các ngài cô đơn, túm tụm lại với nhau. Với Thần Khí, họ cởi mở với tất cả mọi người. Trong mọi thời đại, Chúa Thánh Thần lật ngược các kế hoạch của chúng ta và mở ra cho chúng ta sự mới mẻ của Người; luôn luôn dạy cho Giáo hội tầm quan trọng cốt yếu của việc phải đi ra ngoài, thúc đẩy loan báo Tin Mừng, không được khép kín trong chính mình: để không là một đoàn chiên củng cố tường rào bao vây, nhưng là một đồng cỏ rộng mở để mọi người có thể nuôi dưỡng mình bằng vẻ đẹp của Thiên Chúa; để là một ngôi nhà ấm cúng không có tường ngăn cách. Tinh thần thế gian thúc đẩy chúng ta chỉ tập trung vào các vấn đề và lợi ích của chúng ta, vào nhu cầu xem ra có vẻ phù hợp, vào việc bảo vệ kiên quyết quốc gia và nhóm của chúng ta. Đó không phải là cách của Chúa Thánh Thần. Người mời gọi chúng ta quên đi chính mình và mở rộng tấm lòng với tất cả mọi người. Và do đó Người làm cho Giáo hội tươi trẻ. Chúng ta hãy nhớ điều này: Chúa Thánh Thần làm cho Giáo hội trẻ trung, chứ không phải chúng ta. Bởi vì Giáo hội không tự lập chương trình, và các dự án hiện đại hóa là không đủ. Chúa Thánh Thần giải thoát chúng ta khỏi nỗi ám ảnh về những sự cấp bách và mời gọi chúng ta bước đi trên những lối đi của Người, cổ xưa nhưng mãi mãi mới mẻ, những con đường làm chứng, nghèo khó, truyền giáo, và bằng cách này Người giải thoát chúng ta khỏi bản thân và sai chúng ta đi vào thế giới.
Anh chị em thân mến, chúng ta hãy đến trường học của Chúa Thánh Thần, để Người dạy chúng ta mọi điều. Chúng ta hãy cầu khẩn Người mỗi ngày, để Người nhắc nhở chúng ta luôn bắt đầu từ cái nhìn của Thiên Chúa trên chúng ta, tiến bước trong những lựa chọn của chúng ta bằng cách lắng nghe tiếng Người, cùng nhau bước đi, như một Giáo hội, ngoan ngoãn theo sự hướng dẫn của Người và cởi mở với thế giới.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Huấn dụ Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (05/6/2022) - Dạy và nhắc nhớ
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Hôm nay, Lễ trọng Chúa Thánh Thần hiện xuống, chúng ta cử hành việc Chúa Thánh Thần được ban xuống trên các Tông đồ, diễn ra năm mươi ngày sau Lễ Phục sinh. Chúa Giêsu đã hứa điều đó nhiều lần. Trong Phụng vụ hôm nay, Tin Mừng ghi lại một trong những lời hứa này, khi Chúa Giêsu nói với các môn đệ: "Người sẽ dạy anh em mọi sự và nhắc nhớ anh em tất cả những gì Thầy đã nói với anh em" (Ga 14,26). Đây là những gì Chúa Thánh Thần làm: dạy và nhắc nhớ chúng ta những gì Chúa Kitô đã nói. Chúng ta hãy suy tư về hai hành động này, dạy dỗ và nhắc nhớ, vì đây là cách Người đưa Phúc Âm của Chúa Giêsu vào trong lòng chúng ta.
Trước hết, Chúa Thánh Thần dạy dỗ. Bằng cách này, Người giúp chúng ta vượt qua một trở ngại nảy sinh trong kinh nghiệm đức tin: đó là khoảng cách. Thật vậy, có thể nảy sinh nỗi nghi ngờ rằng giữa Tin Mừng và đời thường có rất nhiều khoảng cách: Chúa Giêsu đã sống cách đây hai ngàn năm, họ thuộc về những thời điểm khác, những hoàn cảnh khác, và do đó Tin Mừng, với các nhu cầu của và các vấn đề của mình, có vẻ lỗi thời, không phù hợp để nói về thời đại của chúng ta ngày nay, với những câu hỏi và vấn đề của nó. Câu hỏi này cũng đến với chúng ta: Tin Mừng có thể nói gì trong thời đại internet và toàn cầu hóa? Lời của Tin Mừng có thể có tác động nào?
Chúa Thánh Thần là một chuyên gia trong việc nối kết các khoảng cách, dạy chúng ta vượt qua chúng. Chính Người kết nối giáo huấn của Chúa Giêsu với mọi thời đại và mọi người. Với Người, những lời của Đức Kitô ngày nay trở nên sống động! Đúng vậy, Chúa Thánh Thần làm cho những lời này trở nên sống động cho chúng ta: qua Sách Thánh, Người nói với chúng ta và hướng dẫn chúng ta trong hiện tại. Người không sợ các thế kỷ trôi qua; trái lại, Người giúp các tín hữu chú ý đến những vấn đề và sự kiện của thời đại họ. Thật vậy, khi dạy dỗ, Chúa Thánh Thần hiện thực hoá: Người luôn giữ cho đức tin luôn tươi trẻ. Chúng ta có nguy cơ biến niềm tin thành một thứ của viện bảo tàng, nhưng Người đặt nó theo bước thời đại. Bởi vì Chúa Thánh Thần không dính với các thời đại hay cách thức đã qua đi, nhưng mang thực tại của Chúa Giêsu, đã sống lại và đang sống, vào thế giới hôm nay.
Chúa Thánh Thần làm điều này như thế nào? Người làm cho chúng ta nhớ. Đây là động từ thứ hai, nhắc lại, nghĩa là mang lại vào trái tim: Chúa Thánh Thần mang Phúc Âm trở lại trái tim chúng ta. Điều đó xảy ra như đối với các Tông đồ: các ngài đã lắng nghe Chúa Giêsu nhiều lần, nhưng hiểu rất ít về Ngài. Nhưng từ Lễ Ngũ Tuần trở đi, với Chúa Thánh Thần, các ngài nhớ và hiểu. Các ngài đón nhận những lời của Người như được dành đặc biệt cho họ và chuyển từ kiến thức bên ngoài sang mối quan hệ sống động, xác tín, vui vẻ với Chúa. Chính Chúa Thánh Thần làm điều này, làm cho từ "nghe nói" chuyển thành sự hiểu biết cá nhân về Chúa Giêsu, điều đi vào tâm hồn. Vì vậy, Chúa Thánh Thần thay đổi cuộc sống của chúng ta: Người làm cho tư tưởng của Chúa Giêsu trở thành tư tưởng của chúng ta. Và Người làm điều này bằng cách nhắc chúng ta nhớ lời của Chúa.
Thưa anh chị em, nếu không có Chúa Thánh Thần nhắc nhớ chúng ta về Chúa Giêsu, thì đức tin trở nên lãng quên. Và chúng ta - chúng ta thử tự hỏi mình - chúng ta có phải là những Kitô hữu hay quên không? Có thể là chỉ cần một sự mâu thuẫn, một vất vả mệt mỏi, một khủng hoảng đủ để quên đi tình yêu của Chúa Giêsu và rơi vào nghi ngờ và sợ hãi? Biện pháp khắc phục là cầu khẩn Chúa Thánh Thần. Hãy làm điều đó thường xuyên, đặc biệt là trong những thời điểm quan trọng, trước những quyết định khó khăn. Chúng ta hãy cầm lấy Phúc Âm trong tay và cầu khẩn Chúa Thánh Thần. Chúng ta có thể nói như thế này: “Lạy Chúa Thánh Thần, xin hãy nhắc con về Chúa Giêsu, hãy soi sáng lòng con”. Sau đó, chúng ta hãy mở Phúc âm và đọc một đoạn ngắn, chậm rãi. Và Chúa Thánh Thần sẽ làm cho lời Phúc Âm nói với cuộc sống của chúng ta.
Xin Đức Trinh Nữ Maria, Đấng tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần, khơi dậy trong chúng ta lòng khao khát cầu nguyện với Người và đón nhận Lời Chúa.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Bài giảng Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (09/6/2019) - Thánh Thần làm chúng ta trở nên những con người hài hoà
Anh chị em thân mến,
Đối với các môn đệ, Lễ Ngũ Tuần đến sau năm mươi ngày nghi ngại. Một đàng Chúa Giêsu đã Phục sinh. Họ tràn đầy niềm vui vì đã thấy, đã nghe và cũng đã cùng ăn với Ngài. Đàng khác, họ vẫn chưa vượt qua những nghi ngờ và sợ hãi: họ vẫn ẩn mình sau cánh cửa đóng kín (x. Ga 20,19,26), với quá ít ánh sáng phía trước, họ chưa đủ khả năng loan báo về Đấng Phục Sinh. Sau đó, Chúa Thánh Thần đến và những lo lắng tan biến: bây giờ các Tông đồ không sợ hãi nữa, ngay cả trước những người bắt giữ họ. Trước đây họ lo lắng cứu lấy mạng sống mình, bây giờ họ không còn sợ chết nữa; Trước đây họ đóng mình trong Nhà Tiệc Ly, bây giờ họ loan báo cho tất cả mọi người. Trước khi Chúa lên trời, họ chờ Nước Thiên Chúa đến với họ (x. Cv 1,6), bây giờ họ rất háo hức đi đến những vùng đất chưa từng biết. Trước đây hầu như họ chưa bao giờ nói trước công chúng và khi họ nói thì thường gây vấn đề, như Phêrô đã chối Chúa Giêsu; bây giờ họ loan báo cho mọi người.
Câu chuyện của các môn đệ, dường như khi đến hồi cuối họ lại được đổi mới nhờ sự trẻ trung của Chúa Thánh Thần: những người trẻ ấy, lúc cảm thấy chẳng chắc chắn, lại được biến đổi nhờ niềm vui khiến họ được tái sinh. Chính Chúa Thánh Thần đã làm điều này.
Thánh Thần không phải là một điều trừu tượng như chúng ta có cảm tưởng. Ngài là Đấng cụ thể nhất, gần gũi nhất, là Đấng làm thay đổi cuộc đời chúng ta. Điều đó thế nào? Hãy nhìn vào các Tông đồ. Thánh Thần không làm mọi thứ dễ dàng hơn cho họ, không làm những phép lạ ngoạn mục, không cất đi những vấn đề và những người chống đối. Thánh Thần mang vào cuộc sống của các môn đệ một sự hài hòa mà họ thiếu, bởi vì Ngài là sự hài hòa.
Hài hòa bên trong con người. Bên trong, trong trái tim, các môn đệ cần được thay đổi. Câu chuyện của họ cho chúng ta thấy rằng ngay cả khi nhìn thấy Đấng Phục sinh cũng chưa đủ nếu không đón Ngài vào tim mình. Chẳng hữu ích nếu biết rằng Đấng Phục sinh đang sống nếu không sống nhờ Đấng Phục sinh. Và chính Thần Khí làm cho Chúa Giêsu sống và sống lại trong chúng ta, cũng làm cho chúng ta phục sinh tự bên trong. Đây là lý do tại sao Chúa Giêsu gặp các môn đệ và không ngừng lặp lại: “Bình an cho anh em” (Ga 20,19.21) và trao ban Thánh Thần. Bình an không phải là sửa chữa lại các vấn đề bên ngoài - Thiên Chúa không cất đi những đau khổ và bắt bớ - nhưng bình an là nhận lấy Chúa Thánh Thần. Sự bình an đó được ban cho các Tông đồ, đó là bình an không chạy trốn vấn đề nhưng vào trong những vấn đề được ban cho mỗi người chúng ta. Đó là một sự bình an làm cho trái tim giống như biển sâu, luôn lặng tĩnh mặc cho bề mặt sóng vỗ. Đó là một sự hài hòa sâu xa đến mức nó thậm chí có thể biến sự bách hại thành mối phúc.
Ngược lại, bao lần chúng ta vẫn còn trên bề mặt! Thay vì tìm kiếm Thánh Thần, chúng ta vẫn cố lướt lướt, nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt hơn nếu rắc rối qua đi, nếu tôi không gặp lại người đó nữa, nếu tình hình được cải thiện. Nhưng nó vẫn ở trên bề mặt: qua khỏi vấn đề này vấn đề khác lại xảy đến và nỗi âu lo sẽ trở lại.
Hôm nay, với sự vội vàng của thời đại chúng ta, dường như sự hài hòa bị gạt ra bên lề. Bị phân tán bởi hàng ngàn nỗi bận tâm, chung ta rơi vào nguy cơ căng thẳng liên tục khiến chúng ta phản ứng tiêu cực với mọi thứ. Và người ta tìm giải pháp nhanh chóng, dùng hết thuốc này đến thuốc khác để tiếp tục đi, nhưng giấu cảm xúc phía sau để sống.
Nhưng chúng ta cần Thánh Thần: chính Ngài là Đấng sắp xếp lại những quây cuồng của chúng ta. Ngài là bình an nơi náo loạn, tin tưởng nơi chán chường, niềm vui chỗ buồn phiền, trẻ trung nơi già cỗi, can đảm nơi thử thách.
Giữa dòng chảy siết của cuộc sống, chính Ngài sửa lại mỏ neo hy vọng. Như thánh Phaolô nói hôm nay, chính Thánh Thần không để chúng ta sợ hãi vì Ngài làm cho chúng ta cảm nhận mình được yêu thương (x. Rm 8,15).
Thánh Thần là Đấng An ủi, Đấng truyền cho chúng ta sự dịu dàng của Thiên Chúa. Không có Thánh Thần, đời sống Kitô hữu bị sờn mòn, bị mất đi tình yêu liên kết mọi sự. Không Thánh Thần, Chúa Giêsu vẫn là một nhân vật của quá khứ, với Thánh Thần, Ngài là người sống hôm nay. Không Thánh Thần, Kinh Thánh là một lá thư chết, với Thánh Thần, đó là Lời sự sống. Một Kitô giáo không Thánh Thần là một nền đạo đức không niềm vui; với Thánh Thần, đó là sự sống.
Chúa Thánh Thần không chỉ mang lại sự hài hòa bên trong, mà cả bên ngoài, giữa những con người. Ngài làm chúng ta thành Giáo hội, kết hợp các thành phần khác nhau trong một tòa nhà hài hòa duy nhất. Thánh Phaolô, khi nói về Giáo hội, đã giải thích rõ khi lặp lại một từ “khác nhau”: “đặc sủng khác nhau, hoạt động khác nhau, sứ vụ khác nhau” (1 Cr 12,4-6). Chúng ta khác nhau trong sự đa dạng về phẩm chất và ơn riêng. Thánh Thần phân phối những điều ấy với sự sáng tạo, không cào bằng, không đồng hoá. Và, khởi đi từ những khác biệt này, Ngài xây dựng sự thống nhất. Ngài làm như vậy từ đầu công trình sáng tạo, bởi vì Ngài là chuyên gia biến sự hỗn loạn thành vũ trụ, sắp đặt sự hài hòa.
Ngày nay, trong thế giới mất hài hoà, mọi sự bị chia rẽ: có người có quá nhiều và có người không có gì, có người gắng sống trăm tuổi và có người chưa kịp chào đời để nhìn thấy ánh sáng. Trong thời đại máy tính, chúng ta giữ khoảng cách với nhau: “mạng xã hội” nhưng lại ít “xã hội tính” hơn. Chúng ta cần Thánh Thần hiệp nhất, tái sinh chúng ta như là Giáo hội, là Dân Thiên Chúa và là nhân loại huynh đệ.
Chúng ta luôn có cám dỗ xây dựng những “cái tổ”: tụ họp xung quanh nhóm của mình, theo sở thích của mình, tương đồng với người giống mình và dị ứng với mọi ô nhiễm. Từ “cái tổ” đến “bè phái” chỉ là một bước ngắn: bao nhiêu lần người ta định danh mình chống lại một ai đó hoặc điều gì đó! Ngược lại, Thánh Thần kết nối những kẻ ở xa, hiệp nhất những xa cách, mang về những ai li tán.
Thánh Thần pha trộn những tông màu khác nhau thành một sự hài hòa duy nhất, bởi vì trước hết Ngài nhìn thấy điều tốt đẹp, Ngài nhìn thấy một con người trước khi nhìn thấy những sai lầm của người đó, Ngài nhìn vào con người trước khi vào hành động của họ. Thánh Thần tạo hình Giáo hội và thế giới là nơi của những người con và anh em của nhau. Những người con và anh em: là danh từ trước mọi tính từ khác. Thật tiếc, ngày nay điều này bị xúc phạm. Ngược lại, người sống theo Thánh Thần thì mang lại hoà bình nơi có bất hòa, hòa hợp nơi có xung đột. Người thiêng liêng lấy điều tốt để đáp lại điều xấu, đối lại kiêu ngạo bằng sự nhu mì, ác tâm bằng lòng tốt, ồn ào bằng sự thinh lặng, đáp lại nói xấu bằng lời cầu nguyện, chủ bại bằng nụ cười.
Để trở nên người thiêng liêng, để tận hưởng sự hài hòa của Thánh Thần, chúng ta phải biết nhìn vào bên trong chúng ta. Rồi mọi sự thay đổi: với Thánh Thần, Giáo hội là Dân thánh của Thiên Chúa, sứ mạng là lan truyền niềm vui, những anh chị em khác nhau được yêu thương bởi cùng một Cha. Nhưng nếu không có Thánh Thần, Giáo hội là một tổ chức, sứ mạng là tuyên truyền, hiệp thông chỉ là ép buộc. Thánh Thần là nhu cầu đầu tiên và cuối cùng của Giáo hội (X. Thánh Phaolô VI, tiếp kiến 29/11/ 1972). Ngài đến “Ngài nơi được yêu, nơi Ngài được mời, nơi Ngài được chờ đợi” (Thánh. Bonaventura, Bài giảng cho Chủ nhật thứ Tư sau lễ Phục sinh).
Chúng ta cầu xin với Thánh Thần mỗi ngày. Lạy Chúa Thánh Thần, sự hài hòa của Thiên Chúa, Đấng biến sợ hãi thành tin tưởng và đóng kín thành món quà, xin hãy đến với chúng con. Xin ban cho chúng con niềm vui phục sinh, tâm hồn trẻ trung mãi mãi.
Lạy Chúa Thánh Thần, sự hài hòa của chúng con, Ngài làm cho chúng con trở thành một thân thể, truyền ban bình an của Ngài cho Giáo hội và cho thế giới. Xin làm cho chúng con thành những nghệ nhân của sự hài hòa, rắc gieo những điều tốt lành, và làm tông đồ của hy vọng.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Bài giảng Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (15/5/2016) - Thầy sẽ không để anh em mồ côi!
Anh chị em thân mến!
“Thầy sẽ không để các con mồ côi” (Ga 14,18). Sứ mệnh của Chúa Giêsu đạt tột đỉnh với ơn Chúa Thánh Thần đã có mục đích nòng cốt này: đó là nối lại tương quan của chúng ta với Thiên Chúa Cha, đã bị tội lỗi làm hư hại; kéo chúng ta ra khỏi điều kiện mồ côi và tái lập điều kiện là con cho chúng ta.
Khi viết cho kitô hữu giáo đoàn Roma thánh tông đồ Phaolô nói: “Quả vậy, phàm ai được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn, đều là con cái Thiên Chúa. Phần anh em, anh em đã không lãnh nhận Thần Khí khiến anh em trở thành nô lệ và phải sợ sệt như xưa, nhưng là Thần Khí làm cho anh em nên nghĩa tử, nhờ đó chúng ta được kêu lên: "Áp-ba! Cha ơi!" (Rm 8,14-15). Đó là tương quan được nối lại: chức làm cha của Thiên Chúa được kích hoạt lại trong chúng ta nhờ hoạt đông cứu độ của Chúa Kitô và nhờ ơn Thánh Thần.
Chúa Thánh Thần được Thiên Chúa Cha ban cho dẫn chúng ta tới Thiên Chúa Cha. Toàn công trình cứu chuộc là một công trình tái sinh, trong đó chức làm cha của Thiên Chúa, qua ơn của Chúa Con và của Chúa Thánh Thần, giải thoát chúng ta khỏi cảnh mồ côi chúng ta đã bị rơi vào. Cả trong thời đại của chúng ta ngày nay nữa cũng gặp thấy nhiều dấu chỉ của điều kiện mồ côi này của chúng ta: sự cô đơn nội tâm mà chúng ta cũng cảm thấy giữa đám đông và đôi khi có thể trở thành sự buồn sầu hiện sinh; yêu sách tự lập khỏi Thiên Chúa, đi kèm một nhớ nhung nào đó về sự gần gũi cuả Ngài; sự mù chữ tinh thần phổ biến khiến cho chúng ta không có khả năng cầu nguyện; cái khó khăn trong việc cảm nhận sự sống vĩnh cửu đích thật như sự hiệp thông tràn đầy đâm chồi và nẩy lộc vượt quá cái chết; sự mệt nhọc trong việc thừa nhận ngườì khác như anh em, trong tư cách là con của cùng một Cha; và nhiều dấu chỉ tương tự khác nữa.
Đối nghịch với tất cả các thứ đó là điều kiện là con, là ơn gọi nguyên thuỷ của chúng ta, là điều vì đó chúng ta đã được tạo dựng nên, là yếu tố di truyền sâu đậm nhất cuả chúng ta, nhưng nó đã bị hư hoại, và để tái lập nó đã cần phải có hy tế của Con Một Thiên Chúa. Từ ơn tình yêu vô biên là cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá, đã nảy sinh ra cho toàn nhân loại như là một thác ơn thánh vô biên, việc đổ tràn đầy Thánh Thần. Ai dìm mình với đức tin trong mầu nhiệm tái sinh ấy thì được sinh lại vào cuộc sống tràn đầy là con cái Thiên Chúa.
“Thầy sẽ không để các con mồ côi”. Hôm nay, lễ Ngũ Tuần, các lời này của Chúa Giêsu cũng khiến cho chúng ta nghĩ tới sự hiện diện hiền mẫu của Đức Maria trong Nhà Tiệc Ly. Mẹ Chúa Giêsu ở giữa cộng đoàn các môn đệ tụ họp cầu nguyện: Mẹ là ký ức sống động của Con và là lờì khẩn nài sống động của Thánh Thần. Mẹ là Mẹ Giáo Hội. Một cách đặc biệt chúng ta hãy phó thác cho lời bầu cử cuả Mẹ tất cả các kitô hữu, các gia đình và các cộng đoàn trong lúc này đây đang cần đến sức mạnh của Thần Khí Ủi An, Bảo Vệ. Thần Khí của sự thật, tự do và hoà bình.
Thần Khí, như thánh Phaolô khẳng định một lần nữa, khiến cho chúng ta thuộc về Chúa Kitô: “Nếu ai không có Thần Khí của Chúa Kitô thì không thuộc về Ngài” (Rm 8,9). Và khi củng cố tương quan tuỳ thuộc về Chúa Giêsu của chúng ta, Thần Khí làm cho chúng ta bước vào một năng động huynh đệ mới. Qua Người Anh đại đồng là Chúa Giêsu, chúng ta có thể tương quan với các người khác một cách mới mẻ, không phải như những kẻ mồ côi nữa, nhưng như là con cái của cùng một Cha nhân lành và thương xót. Và điều này thay đổi mọi sư! Chúng ta có thể nhìn nhau như anh em và các khác biệt của chúng ta chỉ gia tăng niềm vui và sự tuyệt diệu thuộc về một chức làm cha và tình huynh đệ duy nhất.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Phanxicô, Huấn dụ Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (15/5/2016) - Chúa Thánh Thần giúp người môn đệ giữ các giới răn
Anh chị em thân mến,
Hôm nay chúng ta cử hành lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống, kết thúc mùa Phục sinh, 50 ngày sau sự Phục sinh của Chúa Kitô. Phụng vụ mời gọi chúng ta mở rộng tâm trí và trái tim của chúng ta đối với hồng ân Chúa Thánh Thần, mà Chúa Giêsu đã hứa trong nhiều dịp với các môn đệ của Người: Hồng ân đầu tiên và quan trọng nhất mà Người đã nhận được cho chúng ta với Phục Sinh của Người. Chính Chúa Giêsu đã cầu xin Chúa Cha ban hồng ân này, như Bài đọc Tin Mừng hôm nay chứng thực, trong Bữa Tiệc Ly. Chúa Giêsu nói với các môn đệ “Nếu các con yêu mến Thầy thì sẽ giữ các giới răn của Thầy, Thầy sẽ xin Cha và Ngài sẽ ban cho các con một Đấng Bảo Trợ khác để Người ở với các con luôn mãi” (Ga 14:15-16).
Các lời này nhắc nhớ chúng ta trước hết rằng tình yêu đối với một người và cả đối với Chúa nữa không chỉ được chứng minh bằng lời nói, nhưng với việc làm. Và cả việc tuân giữ các giới răn cũng được hiểu trong nghĩa hiện sinh, nó bao hàm toàn bộ cuộc sống. Thật thế, là kitô hữu một cách nòng cốt không có nghĩa là tuỳ thuộc một nền văn hóa hay theo một lý thuyết nào đó, mà đúng hơn là cột buộc mọi khía cạnh đời mình vào con người của Chúa Giêsu và qua Người vào Thiên Chúa Cha. Chính vì thế mà Chúa Giêsu hứa ban Thánh Thần cho các môn đệ Ngài. Chính nhờ Thánh Thần, là Tình Yêu kết hiệp Chúa và Chúa Con và từ đó Người phát xuất, mà tất cả chúng ta có thể sống chính cuộc sống của Chúa Giêsu. Thật thế, Thần Khí dậy chúng ta mọi điều, hay điều duy nhất cần thiết là yêu như Thiên Chúa yêu.
Chúa Giêsu định nghĩa Thánh Thần là Đấng bào chữa, là Đấng an ủi, là Trạng Sư và Đấng bầu cử, nghĩa là Đấng trợ giúp, bênh vực và ở bên cạnh chúng ta trên con đường cuộc sống và trong cuộc đấu tranh cho sự thiện chống lại sự dữ.
Ngoài ra Chúa Thánh Thần còn có nhiệm vụ dậy dỗ và nhắc nhở chúng ta. Người khiến cho giáo huấn của Chúa Giêsu sống và hoạt động để nó không bị thời gian xóa bỏ và làm suy yếu đi. Chúa Thánh Thần tháp giáo huấn đó vào tim chúng ta và giúp chúng ta nội tâm hóa nó, bằng cách làm cho nó trở thành thịt của chúng ta, và chuẩn bị cho chúng ta có khả năng nhận các lời và các gương sống của Chúa.
Xin Mẹ Maria bầu cử cho chúng ta được linh hoạt một cách mạnh mẽ bởi Chúa Thánh Thần để làm chứng cho Chúa Kitô và ngày càng rộng mở cho tình yêu tràn đầy của Chúa.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Phanxicô, Bài giảng Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (19/5/2013) - Sự mới mẻ, sự hòa hợp và sứ vụ
Anh chị em thân mến,
Hôm nay, chúng ta chiêm ngắm và sống lại trong phụng vụ biến cố Chúa Kitô phục sinh đổ Thánh Thần xuống trên Giáo Hội, một biến cố ơn thánh tràn đầy Nhà Tiệc Ly ở Giêrusalem để rồi lan tràn ra trên toàn thế giới.
Điều gì đã xảy ra trong ngày xa xưa ấy nhưng cũng gần gũi vì đạt tới con tim chúng ta? Thánh sử Luca trả lời cho câu hỏi này qua bài đọc Sách Công Vụ chúng ta vừa nghe (Cv 2,1-11). Thánh sử đưa chúng ta trở về Giêrusalem, lên tầng trên của phòng tiệc ly, nơi các Tông Đồ đang tụ họp. Tiếp đến Đức Thánh Cha đã ghi nhận vài yếu tố trong Phúc Âm lôi kéo sự chú ý: tiếng động mạnh bất thình đến từ trời như tiếng gió thổi tràn đầy căn nhà và các lưỡi lửa chia ra đậu trên đầu từng Tông Đồ. Tiếng động và các lưỡi lửa là các dấu chỉ chính xác và cụ thể đụng chạm tới các Tông Đồ, không chỉ bề ngoài, nhưng cả trong nội tâm nữa; trong tâm trí. Hậu qủa là “tất cả đều được tràn đầy Chúa Thánh Thần”, là Đấng tỏa thoát ra sự năng động không thể cưỡng lại được của Người, với các kết qủa gây kinh ngạc: “Họ bắt đầu nói các tiếng khác trong cách thức Thần Khí cho họ quyền diễn tả”. Khi đó mở ra trưởc chúng ta một quang cảnh hoàn toàn bất ngờ: một đám đông đã tụ tập lại và tràn đầy kinh ngạc, bởi vì mỗi người nghe các Tông Đố nói trong tiếng riêng của mình. Tất cả sống một kinh nghiệm mới, chưa từng xảy ra trước đó: “Chúng ta nghe họ nói trong ngôn ngữ của chúng ta”. Và họ nói về các việc vĩ đại của Thiên Chúa.
Dưới ánh sáng của đoạn sách Công vụ này, tôi muốn suy ngẫm về ba từ liên quan đến hoạt động của Chúa Thánh Thần: sự mới mẻ, sự hòa hợp và sứ mệnh rao truyền Tin Mừng.
Sự mới mẻ luôn khiến cho chúng ta hơi sợ hãi, bởi vì chúng ta cảm thấy chắc chắn hơn, nếu chúng ta kiểm soát được mọi sự, nếu chính chúng ta là những người xây dựng, lên chương trình, dự tính cho cuộc sống chúng ta theo các lược đồ, các an ninh và sở thích của chúng ta. Và điều này cũng xảy ra với Thiên Chúa. Thường khi chúng ta theo Chúa, tiếp nhận Người, nhưng chỉ tới một điểm nào đó thôi; chúng ta khó mà tín thác nơi Người với sự tin tưởng tràn đầy bằng cách để cho Chúa Thánh Thần hoạt động; Người là linh hồn, là Đấng hướng đẫn cuộc sống chúng ta trong tất cả mọi lựa chọn. Chúng ta sợ rằng Thiên Chúa làm cho chúng ta đi theo các con đường mới, ra khỏi chân trời thường hạn hẹp, khép kín và ích kỷ của chúng ta, để rộng mở chúng ta cho các chân trời mới. Nhưng trong toàn lịch sử cứu độ, khi Thiên Chúa mặc khải, Người đều mang tới sự mới mẻ, biến đổi và xin chúng ta hoàn toàn tín thác nơi Người: ông Noê đóng tầu bị mọi người chê cười nhưng được cứu rỗi; tổ phụ Abraham bỏ quê hương chỉ với một lời hứa trong tay; ông Môshê đương đầu với quyền lực của pharaô và hướng dẫn dân Do thái tới sự tự do; các Tông Đồ sợ hãi đóng kín trong nhà tiệc ly, đi ra với lòng can đảm để loan báo Tin Mừng. Không phải sự sự mới mẻ vì cái mới mẻ, việc tìm kiếm cái mới để vươt thắng sự nhàm chán, như thường xảy ra trong thời đại chúng ta. Sự mới mẻ mà Thiên Chúa đem vào trong cuộc sống chúng ta là điều được thực hiện thật sự, điều trao ban cho chúng ta niềm vui đích thực, sự thanh thản đích thực, bởi vì Thiên Chúa yêu thương chúng ta và chỉ muốn thiện ích cho chúng ta. Chúng ta hãy thử hỏi xem chúng ta có rộng mở cho ”các ngạc nhiện của Thiên Chúa” hay không? Hay chúng ta đóng kín chính mình vì sợ hãi đối với sự mới mẻ của Chúa Thánh Thần? Chúng ta có can đảm đi theo các con đường mới mà sự mới mẻ Thiên Chúa cống hiến cho chúng ta, hay chúng ta bảo vệ mình đóng kín trong các cấu trúc tàn tạ vì đã mất khả năng tiếp đón?
Điều thứ hai là sự hòa hợp: Một cách bề ngoài, xem ra Chúa Thánh Thần tạo ra sự mất trật tự trong Giáo Hội, bởi vì Người đem tới sự khác biệt các đặc sủng, các ơn; nhưng dưới hoạt động của Người tất cả điều này, trái lại, là một sự phong phú lớn, bởi vì Chúa Thánh Thần là Thần Khí của hiệp nhất; sự hiệp nhất không có nghĩa là sự đồng nhất, nhưng dẫn đưa tất cả tới sự hài hòa. Trong Giáo Hội Chúa Thánh Thần tạo ra sự hài hòa. Tội rất thích kiểu nói của Một giáo phụ gọi Chúa Thánh Thần ”chính là sự hài hòa”. Chỉ có Người mới có thể dấy lên sự khác biệt, cái đa dạng, đồng thời lại tạo ra sự hiệp nhất. Cả ở đây nữa khi chúng ta muốn làm ra sự khác biệt, thì lại đóng kín trong các riêng tư của chúng ta, trong các chủ trương loại trừ của chúng ta và gây chia rẽ. Và khi chúng ta muốn tạo ra sự hiệp nhất theo các dự tính nhân loại của chúng ta, chúng ta kết thúc bằng việc tạo ra sự đồng nhất, đồng nhất hóa. Trái lại, nếu chúng ta để cho Chúa Thánh Thần hướng dẫn, thì sự phong phú, sự đa dạng, sự khác biệt không bao giờ trở thành xung khắc, bởi vì Chúa Thánh Thần thúc đẩy sống sự đa dạng trong niềm hiệp thông của Giáo Hội. Việc đồng hành trong Giáo Hội, được hướng dẫn bởi các Chủ Chăn có một đặc sủng và sứ vụ đặc biệt, là dấu chỉ hoạt động của Chúa Thánh Thần. Giáo hội tính là một đặc thái nền tảng đối với mỗi một kitô hữu, đối với mỗi một cộng đoàn và phong trào. Chính Giáo Hội đưa Chúa Kitộ tới cho tôi và đưa tôi tới với Cháu Kitô. Các con đường song song nguy hiểm! Khi ta mạo hiểm vượt qúa giáo lý và Cộng đoàn giáo hội và không ở trong chúng, thì ta không hiệp nhất với Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô (x. 2 Ga 9). Như thế chúng ta hãy tự vấn xem tôi có rộng mở cho sự hòa hợp của Chúa Thánh Thần, bằng cách thắng vượt mọi chủ trương riêng tư không? Tôi có để cho Người hướng dẫn tôi sống trong Giáo Hội và với Giáo Hội hay không?
Điểm sau cùng là sứ mệnh rao truyền Tin Mừng. Các thần học gia xưa kia nói: linh hồn là một loại thuyền buồm, Chúa Thánh Thần là gió thổi vào cánh buồm để làm cho thuyền tiến tới, các thúc đẩy của gió là các ơn của Thần Khí. Không có sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần, không có ơn thánh của Người, chúng ta không tiến tới. Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta bước vào trong mầu nhiệm của Thiên Chúa hằng sống và cứu chúng ta khỏi nguy hiểm của một Giáo Hội vô ngộ và tự quy chiếu về chính mình, đóng kín trong tường rào của mình. Người thúc đẩy chúng ta mở cửa để ra ngoài, để loan báo và làm chứng cho cuộc sống mới của Tin Mừng, để thông truyền niềm vui của đức tin, của cuộc gặp gỡ với Chúa Kitô. Chúa Thánh Thần là linh hồn của sứ mệnh loan báo Tin Mừng. Điều đã xảy ra tại Giêrusalem cách đây 2000 năm không phải là một sự kiện xa chúng ta, mà là một sự kiện đạt tới chúng ta, mà mỗi người trong chúng ta kinh nghiệm. Lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống trong Nhà Tiệc Ly tại Giêrusaém chỉ là sự khởi đầu, một sự khởi đầu kéo dài. Chúa Thánh Thần là ơn tuyệt diệu Chúa Kitô phục sinh ban cho các Tông Đồ, nhưng Người muốn nó đến với tất cả mọi người. Chúa Giêsu nói Người sẽ xin Thiên Chúa Cha ban Đấng ủi an để Người ở cùng các môn đệ luôn mãi (Ga 14,16). Chúa Thánh Thần là ”Đấng an ủi” trao ban can đảm để chúng ta rong ruổi trên các nẻo đường thế giới và loan báo Tin Mừng. Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta trông thấy chân trời, và thúc đẩy chúng ta đi tới các vùng ngoại ô cuộc đời để loan báo cuộc sống của Chúa Giêsu Kitô. Chúng ta hãy tự vấn xem chúng ta có khuynh hướng khép kín trong chính mình, trong nhóm của mình, hay chúng ta để cho Chúa Thánh Thần rộng mở cho sứ mệnh truyền giáo.
Phụng vụ hôm nay là một lời cầu lớn mà Giáo Hội dâng lên Thiên Chúa Cha cùng với Chúa Giêsu để Người canh tân việc đổ tràn đầy Chúa Thánh Thần xuống. Mỗi người trong chúng ta, mỗi nhóm, mỗi phong trào, trong sự hài hòa của Giáo Hội, hãy hướng lên Thiên Chúa Cha để xin ơn ấy. Cả ngày nay nữa như khi mới nảy sinh, cùng với Đức Maria, Giáo Hội khẩn nài “Lạy Chúa Thánh Thần xin hãy đến, xin hãy đổ đầy con tim của các tín hữu Chúa và đốt lên trong đó ngọn lửa tình yêu!”. Amen.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Bênêđictô XVI, Huấn dụ Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (23/5/2010) - Cuộc “rửa tội” của Hội thánh
Anh chị em thân mến,
Năm mươi ngày sau lễ Phục sinh, chúng ta mừng lễ Ngũ tuần, kính nhớ việc Chúa Thánh Thần tỏ hiện quyền năng, dưới biểu hiệu của gió và lửa, trên các thánh tông đồ tụ họp ở nhà Tiệc Ly, khiến họ có khả năng can đảm rao giảng Tin mừng cho muôn dân (x. Cv 2,1-13). Biến cố Ngũ tuần, được coi như cuộc “rửa tội” của Hội thánh, không chấm dứt ở đây. Thực vậy, Hội thánh luôn sống trong sự tuôn đổ Thánh Thần, bởi vì nếu không có Ngài thì Hội thánh sẽ kiệt lực, tựa như một chiếc buồm mà không có gió vậy. Mầu nhiệm Ngũ tuần tái diễn cách riêng vào một vài thời điểm đặc biệt, hoặc ở cấp địa phương hay hoàn vũ, hoặc ở cộng đoàn nhỏ bé hay những đại hội đông đảo. Chẳng hạn như các công đồng đã có những phiên họp được tràn đầy Chúa Thánh Thần, trong số đó phải kể đến công đồng Vaticanô II. Chúng ta cũng có thể nhắc đến cuộc gặp gỡ đặc biệt của đức thánh cha Gioan Phaolô II với các phong trào giáo dân diễn ra tại quảng trường này vào dịp lễ Ngũ tuần năm 1998. Hội thánh còn nhận ra biết bao lễ Ngũ tuần khác nữa làm cho các cộng đoàn điạ phương được sống động. Chúng ta hãy nghĩ đến các cuộc cử hành phụng vụ, cách riêng những buổi cử hành vào những dịp đặc biệt của cộng đoàn, trong đó sức mạnh của Chúa được cảm nhận rõ rệt qua niềm vui và phấn khởi trong các tâm hồn. Chúng ta liên tưởng đến những buổi họp cầu nguyện, trong đó các bạn trẻ nhận rõ tiếng gọi của Chúa hãy cắm rễ sâu trong tình thương của Ngài, kể cả qua việc dâng hiến trót đơi cho Chúa.
Vì thế không có Hội thánh nếu không có lễ Ngũ tuần. Và tôi có thể nói thêm rằng không có lễ Ngũ tuần mà không có đức Maria. Điều này đã xảy ra thuở ban đầu, tại nhà Tiệc Ly, khi các môn đệ “bền tâm nhất trí cầu nguyện, cùng với vài phụ nữ và Đức Maria, thân mẫu của Chúa Giêsu và các anh em của Người( Cv 1,14). Điều này vẫn tiếp tục diễn ra ở mọi nơi mọi thời. Tôi đã chứng kiến điều đó mới đây tại Fatima. Quả vậy, đám đông vô kể tụ họp tại quảng trường thánh điện, nơi mà tất cả đều chung một lòng một ý, đã cảm nghiệm điều gì? Thực là lễ Ngũ tuần mới. Ở giữa chúng ta có Đức Mẹ Maria, thân mẫu của Chúa Giêsu. Đó cũng là cảm nghiệm tại những thánh điện lừng danh kính Đức Mẹ - Lộđức, Guađalupê, Pompei, Loreto- , cũng như ở những ngôi đền nhó bé: ở đâu các tín hữu tụ họp cầu nguyện cùng với đức Maria, thì Chúa ban Thánh Linh của Người cho họ.
Các bạn thân mến, trong ngày lễ Ngũ tuần này, chúng ta cũng muốn kết hiệp tinh thần với Đức Thân Mẫu của Chúa Kitô và của Hội thánh, khi khẩn cầu cuộc đổ tràn Thánh Linh mới. Chúng ta khẩn nài cho toàn thể Hội thánh, cách riêng nhân dịp năm linh mục, cho những người phục vụ Tin mừng, ngõ hầu sứ điệp cứu độ được loan truyền đến hết mọi dân tộc.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Bênêđictô XVI, Huấn dụ Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống năm C (27/5/2007) - Giáo hội được khởi đầu cách trọng thể với biến cố Chúa Thánh Thần hiện xuống
Anh chị em thân mến,
Hôm nay chúng ta mừng lễ Ngũ tuần, trong đó phụng vụ cho chúng ta sống lại buổi khai sinh của Hội thánh, theo như thánh Luca kể lại trong sách Tông đồ công vụ (2,1-13). Năm mươi ngày sau lễ Vượt qua, Chúa Thánh Thần ngự xuống trên cộng đoàn các môn đệ “chuyên chăm và hợp ý cầu nguyện”- quây quần cùng với đức Maria thân mẫu của đức Giêsu và 12 tông đồ (xc Cv 1,14; 2,1). Vì thế chúng ta có thể nói rằng Giáo hội được khởi đầu cách trọng thể với Chúa Thánh Thần hiện xuống. Trong biến cố phi thường này, chúng ta nhận thấy những nét cốt yếu và đặc trưng của Giáo Hội: Giáo hội là một, cũng tựa như cộng đoàn lễ Ngũ tuần, hợp nhất với nhau trong việc cầu nguyện, và “đồng tâm hợp ý”: “họ chỉ có một trái tim và một linh hồn” (Cv 4,32). Giáo hội là thánh , không phải do bởi công trạng của mình, nhưng vì được Thánh Thần linh hoạt, nên luôn dán chặt mắt vào Đức Kitô, để trở nên đồng hình với Người và với tình yêu của Người. Hội thánh là phổ thế , bởi vì Tin mừng được dành cho tất cả mọi dân tộc, và vì thế, ngay từ ban đầu, Thánh Thần đã ban cho Giáo hội nói hết các ngôn ngữ. Giáo hội là tông truyền , bởi vì được xây dựng trên nền tảng các thánh tông đồ, bảo vệ trung thành giáo huấn của các ngài nhờ dây chuyền liên tục của sự thừa kế các tông đồ.
Ngoài ra, Giáo hội từ bản chất còn mang tính cách truyền giáo, và kể từ lễ Ngũ tuần, Chúa Thánh Thần không ngừng thúc đẩy Giáo hội lên khắp các nẻo đường trên thế giới, cho đến tận cùng trái đất, và cho đến năm cùng tháng tận. Chúng ta có thể kiểm chứng thực tại này trải qua các thời đại, một thực tại đã được tiên báo trong Sách Công vụ các thánh tông đồ, khi mô tả hành trình của Tin mừng từ dân Do thái sang đến dân ngoại, từ Giêrusalem cho đến Rôma. Rôma tượng trưng cho thế giới dân ngoại, nghĩa là tất cả các dân tộc ở ngoài dân Do thái. Thực vậy, sách Tông đồ công vụ kết thúc với việc Tin mừng được mang đến Rôma. Ta có thể nói được rằng Rôma là tên cụ thể của tính cách phổ thế và truyền giáo, biểu lộ sự trung thành với nguồn gốc, với Giáo hội của mọi thời đại, với một Giáo hội nói mọi ngôn ngữ và gặp gỡ mọi nên văn hoá.
Anh chị em thân mến, lễ Ngũ Tuần đầu tiên diễn ra đang khi Đức Maria hiện diện ở giữa các môn đệ trong phòng Tiệc ly ở Giêrusalem và cầu nguyện. Ngày hôm nay, chúng ta hãy ký thác mình nhờ lời chuyển cầu của Mẹ, xin Chúa Thánh Thần tuôn đổ dồi dào ân huệ xuống Giáo hội thời nay, làm đầy tâm hồn các tín hữu và đốt lên ngọn lửa yêu mến của Ngài ở trong họ.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Những tin cũ hơn