ĐTC Lêô dâng Thánh Lễ Đức Maria Hồn Xác Lên Trời (Thứ Sáu 15/8/2025)
Lúc 10 giờ sáng thứ Sáu ngày 15/8, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã dâng Thánh Lễ trọng thể Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời tại Giáo xứ Thánh Tôma Villanova ở Castel Gandolfo, nơi ngài đang nghỉ hè đến thứ Ba tuần sau.
Bài giảng của Đức Thánh Cha
Anh chị em thân mến,
Hôm nay không phải là Chúa Nhật, nhưng theo một cách khác, chúng ta cử hành mầu nhiệm Vượt Qua của Chúa Giêsu, Đấng đã làm đổi thay lịch sử. Nơi Đức Maria thành Nagiarét có lịch sử của chúng ta, lịch sử của Giáo Hội cùng với nhân loại chung. Khi nhập thể trong lòng Đức Maria, Thiên Chúa của sự sống và tự do đã chiến thắng sự chết. Vâng, hôm nay chúng ta chiêm ngắm cách Thiên Chúa chiến thắng sự chết – nhưng không bao giờ là không có chúng ta. Vương quyền là của Người, nhưng “xin vâng” là của chúng ta đối với tình yêu của Người, tình yêu có thể biến đổi mọi sự. Trên thập giá, Chúa Giêsu đã tự do nói lời “xin vâng”, lời “xin vâng” đã tước mất quyền lực của sự chết. Sự chết vẫn sẽ còn hoành hành khi bàn tay chúng ta đóng đinh và tâm hồn chúng ta còn bị giam hãm bởi sợ hãi và nghi kỵ. Trên thập giá, niềm tín thác đã chiến thắng, tình yêu thấy được ngay cả điều chưa hiện hữu đã chiến thắng, ơn tha thứ đã chiến thắng.
Và Mẹ Maria đã ở đó: đứng dưới chân thập giá, hiệp thông với Con. Hôm nay, chúng ta có thể nhận ra rằng Mẹ Maria cũng là hình ảnh của chúng ta, khi chúng ta không chạy trốn, khi chúng ta đáp lại bằng “xin vâng” của mình trước “xin vâng” của Mẹ. Nơi các vị tử đạo thời đại chúng ta, nơi những chứng nhân của đức tin và công lý, của hiền hòa và bình an, lời “xin vâng” ấy vẫn sống động và tiếp tục chống lại sự chết. Vì thế, ngày vui mừng hôm nay cũng là ngày mời gọi chúng ta chọn lựa – chọn sống như thế nào và sống cho ai.
Phụng vụ hôm nay về lễ Đức Maria hồn xác lên trời cho chúng ta đoạn Tin Mừng về cuộc viếng thăm bà Êlisabét. Thánh Luca lưu giữ ký ức về một khoảnh khắc then chốt trong ơn gọi của Mẹ Maria. Thật đẹp khi trở về giây phút ấy trong ngày chúng ta mừng đích đến của đời Mẹ. Mỗi cuộc đời, kể cả cuộc đời Mẹ Thiên Chúa, nơi dương thế đều ngắn ngủi và kết thúc. Nhưng không gì bị mất đi. Khi một đời khép lại, nét độc đáo của đời ấy lại rạng ngời hơn. Lời ca Magnificat mà Tin Mừng đặt trên môi người thiếu nữ Maria giờ đây chiếu sáng bằng ánh sáng của mọi ngày trong đời Mẹ. Một ngày độc đáo – ngày gặp gỡ người chị họ Êlisabét – lại chứa đựng bí quyết của mọi ngày khác, của mọi giai đoạn khác. Và lời thôi là chưa đủ: cần một bài ca, bài ca ấy vẫn tiếp tục được Hội Thánh hát lên “từ đời nọ tới đời kia” (Lc 1,50), vào mỗi hoàng hôn của mọi ngày. Việc mang thai kỳ diệu của bà Êlisabét son sẻ đã củng cố niềm tín thác của Mẹ Maria; đó là hình ảnh báo trước sự phong nhiêu của lời “xin vâng” của Mẹ, lời ấy kéo dài trong sự phong nhiêu của Giáo Hội và toàn thể nhân loại khi đón nhận Lời đổi mới của Thiên Chúa. Ngày hôm ấy, hai người phụ nữ đã gặp nhau trong đức tin, rồi ở lại với nhau ba tháng, nâng đỡ nhau không chỉ trong việc thường nhật, mà còn trong một cách mới để đọc về lịch sử.
Anh chị em thân mến, Phục Sinh vẫn bước vào thế giới hôm nay. Dù lời nói và chọn lựa của sự chết tưởng chừng thắng thế, nhưng sự sống của Thiên Chúa phá vỡ tuyệt vọng bằng những kinh nghiệm cụ thể của tình huynh đệ, bằng những cử chỉ mới mẻ của tình liên đới. Trước khi trở nên định mệnh cuối cùng của chúng ta, Phục Sinh đã biến đổi – cả hồn lẫn xác – về cách chúng ta sống trên mặt đất này. Lời ca Magnificat của Mẹ Maria củng cố niềm hy vọng cho những người khiêm nhường, những người đói khát, những người hăng say phục vụ Thiên Chúa. Đó là những người nam và nữ của Tám Mối Phúc, những người, ngay trong gian nan, đã thấy trước điều vô hình: Chúa hạ bệ những ai quyền thế, người giàu có, lại đuổi về tay trắng, những lời hứa của Thiên Chúa được thực hiện. Đó là những trải nghiệm mà trong mọi cộng đoàn Kitô hữu, ai nấy đều cần có thể nói rằng mình đã sống. Dù tưởng là không thể, nhưng Lời Thiên Chúa vẫn tiếp tục được sinh ra. Khi có các mối dây liên kết, nhờ đó chúng ta lấy thiện thắng ác, lấy sự sống thắng sự chết, thì chúng ta thấy rằng “đối với Thiên Chúa, không gì là không thể” (Lc 1,37).
Đôi khi, thật tiếc, ở nơi đâu các sự bảo đảm của con người, một mức sống vật chất nào đó và sự thư thả khiến lương tâm ngủ quên, thì ở nơi đó đức tin có thể già cỗi. Lúc ấy, sự chết lại len vào, dưới hình thức của sự buông thả, than trách, hoài niệm và bất an. Thay vì thấy thế giới cũ qua đi, người ta lại tìm kiếm sự trợ giúp của nó: sự trợ giúp của người giàu, của kẻ quyền thế, vốn thường đi kèm sự khinh miệt người nghèo và kẻ khiêm tốn. Nhưng Giáo Hội sống trong những chi thể mỏng giòn của mình, được trẻ trung nhờ lời Magnificat của họ. Ngay hôm nay, các cộng đoàn Kitô hữu nghèo và bị bách hại, những chứng nhân của sự dịu hiền và tha thứ nơi các vùng xung đột, những người hoạt động vì hòa bình và xây cầu nối trong một thế giới tan vỡ, chính là niềm vui của Giáo Hội, là sự phong nhiêu bền vững của Giáo Hội, là hoa trái đầu mùa của Nước Trời đang đến. Nhiều người trong số họ là phụ nữ, như bà Êlisabét già và Mẹ Maria trẻ: những người phụ nữ của sự Phục Sinh, những tông đồ của sự Sống Lại. Chúng ta hãy để mình được hoán cải nhờ chứng tá của họ!
Anh chị em thân mến, nếu trong đời này chúng ta “chọn sự sống” (x. Đnl 30,19), thì nơi Mẹ Maria được rước lên trời, chúng ta có lý do để thấy nơi Mẹ hình ảnh số phận của chúng ta. Mẹ được ban cho chúng ta như dấu chỉ cho thấy sự Phục Sinh của Chúa Giêsu không phải là một biến cố đơn lẻ, một ngoại lệ. Tất cả chúng ta, trong Đức Kitô, đều có thể nghiền nát sự chết (x. 1Cr 15,54). Dĩ nhiên, đó là công trình của Thiên Chúa, không phải của chúng ta. Tuy nhiên, Mẹ Maria là sự kết hợp kỳ diệu giữa ân sủng và tự do, thúc đẩy mỗi người chúng ta tín thác, can đảm và dấn thân vào đời sống của một dân tộc. “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả” (Lc 1,49): ước chi mỗi người chúng ta được cảm nếm niềm vui ấy và làm chứng cho niềm vui ấy bằng một bài ca mới. Đừng sợ chọn sự sống! Có thể, theo lẽ thường, điều ấy bị coi là nguy hiểm, thiếu khôn ngoan. Biết bao tiếng nói luôn thì thầm bên tai: “Sao tôi phải làm điều ấy? Thôi bỏ đi! Hãy lo cho lợi ích của mình”. Đó là những tiếng nói của sự chết. Nhưng chúng ta là môn đệ của Đức Kitô. Chính tình yêu của Người thúc đẩy chúng ta – cả hồn lẫn xác – giữa thời đại này. Với tư cách là cá nhân hay là Giáo Hội, chúng ta không còn sống cho chính mình nữa. Chính điều ấy – và chỉ điều ấy – mới lan tỏa sự sống và làm cho sự sống chiến thắng. Chiến thắng của chúng ta trên sự chết bắt đầu ngay từ bây giờ.
Vatican News
Những tin cũ hơn