CHÚA NHẬT III PHỤC SINH – NĂM C
(Cv 5, 27b-32.40b-41; Kh 5, 11-14; Ga 21, 1-19)
Là linh mục, tôi nhận thấy có nhiều niềm vui rất đặc biệt mà không nghề nghiệp nào có được. Một trong những niềm vui lớn lao ấy là được lắng nghe những câu chuyện đời – những câu chuyện hoán cải, những cuộc trở về đầy ơn Chúa.
Cách đây hai tháng, tôi đã thật sự cảm động khi được nghe câu chuyện của anh, một người gia trưởng trong xứ. Tôi cảm động không chỉ vì những mất mát, đổ vỡ mà anh ấy từng trải qua, nhưng còn vì ánh sáng đức tin đã được thắp lại mạnh mẽ nơi cuộc đời anh.
Anh ấy chia sẻ với tôi rằng: “Thưa cha, trước đây con nghĩ đời con như một con thuyền rất vững chắc: có công việc ổn định, có gia đình, có uy tín với bạn bè. Nhưng khi con bỏ lễ, bỏ cầu nguyện, và bắt đầu chơi cá độ cho vui… thì con thuyền ấy bắt đầu rạn nứt. Ban đầu chỉ là cho vui thôi, để giải trí sau giờ làm. Nhưng rồi con dấn sâu vào cờ bạc. Con bắt đầu nói dối, che giấu, nợ nần chồng chất. Gia đình con bắt đầu rạn nứt. Người vợ yêu thương con ngày nào giờ im lặng và buồn bã. Các con nhìn con bằng ánh mắt lo sợ. Và con cảm thấy mình giống như kẻ thả lưới cả đêm trên biển đời, mà kéo lên chỉ là sự mệt mỏi, trắng tay và tuyệt vọng.”
Nghe xong, tôi im lặng. Không phải vì không biết nói gì, mà vì trái tim tôi cũng lặng theo anh. Và thật kỳ diệu, chính tâm sự ấy giúp tôi hiểu sâu sắc hơn bài Tin Mừng hôm nay, khi các môn đệ của Chúa Giêsu cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự: ra khơi giữa đêm tối, nhưng không có Thầy bên cạnh.
Tin Mừng kể lại một cảnh rất đời thường mà cũng rất tâm linh: các môn đệ đi đánh cá. Một nhóm bảy người, trong đó có cả Phêrô – người từng được gọi là “kẻ lưới người như lưới cá” – nhưng giờ đây, sau cái chết của Thầy, họ tưởng như tất cả đã kết thúc. Họ quay về với nghề cũ, tưởng sẽ ổn hơn, dễ sống hơn, nhưng lạ thay, cả đêm không bắt được gì! Không chỉ là một đêm trắng tay, mà là một đêm trắng cả hy vọng. Bóng đêm không chỉ bao phủ biển hồ, mà còn bao trùm tâm hồn họ. Không Thầy, không định hướng, không niềm vui. Cũng như anh gia trưởng trên đây, và cũng như nhiều người chúng ta. Có những lúc trong đời, ta tưởng mình làm chủ mọi thứ: công việc, tài chính, mối quan hệ… Nhưng rồi ta cũng có thể rơi vào những đêm trắng tay: tâm hồn trống rỗng, gia đình rạn nứt, đức tin nguội lạnh.
Thế nhưng, Tin Mừng hôm nay hé mở một tia hy vọng sáng ngời: Chúa Giêsu đang đứng đó, trên bờ! Ngài không quở trách, không than phiền, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Này các chú, không có gì ăn ư?” – một câu hỏi rất đời, mà cũng rất thiêng liêng. Không chỉ hỏi về cá, mà hỏi cả về sự no đầy của tâm hồn. Và khi các ông đáp: “Thưa không,” thì Chúa hướng dẫn: “Hãy thả lưới bên phải mạn thuyền.” Và điều kỳ diệu xảy ra: một mẻ cá lạ lùng, lưới đầy cá mà không rách!
Trở lại với câu chuyện trên đây, anh gia trưởng ấy kể tiếp cho tôi nghe: “Thưa cha, lúc con tuyệt vọng nhất, một người bạn cũ đến gặp con, và chỉ nói một câu: ‘Chúa vẫn yêu thương và chờ bạn nhận ra Ngài.’ Câu nói ấy làm con bừng tỉnh. Con bắt đầu đi lễ lại, xưng tội, lần chuỗi Mân Côi mỗi ngày. Con cố gắng hàn gắn từng mảnh của đời mình. Và Chúa đã không để con thất vọng. Giờ đây, con có việc làm ổn định, vợ con trở về, và gia đình con sống trong yêu thương như chưa từng có biến cố.”
Tấm lưới cuộc đời ai trong chúng ta cũng có. Lưới của công việc, của hy sinh, của trách nhiệm, của ước mơ… Và đôi khi, tấm lưới ấy rách toạc bởi thử thách, tội lỗi, mệt mỏi. Nhưng hôm nay Chúa mời gọi chúng ta: hãy để Ngài hiện diện trên bờ biển cuộc đời mình. Hãy để Lời Ngài hướng dẫn những chọn lựa của ta. Và hãy tin rằng: nếu vâng theo Chúa, lưới đời ta sẽ đầy ắp yêu thương, đầy ắp hy vọng, và đầy ắp niềm vui mà không rách.
Xin cho mỗi người chúng ta biết lắng nghe tiếng Chúa trong những lúc mình mệt mỏi, biết để Ngài chỉ đường khi ta rối trí, và can đảm thả lưới đời mình “bên phải” – tức là thả theo ý Chúa, không theo ý riêng của mình – để ta cũng được trải nghiệm phép lạ: lưới đầy cá, mà không rách. Amen.
Lm. Phêrô Trần
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn