Chúa Nhật III Phục Sinh
Chúa ơi! con đây…
Trong những ngày ra đi loan báo Tin Mừng, một ngày nọ, Đức Giê-su nói với ông Si-môn con ông Giô-na rằng: “Thầy, Thầy bảo cho anh biết, anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khóa Nước Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy.”
Điều Đức Giê-su nói, quả thật đã được Ngài thực hiện. Ngài đã thực hiện vào ngày thứ nhất trong tuần, ngay sau khi từ cõi chết trỗi dậy. Hôm ấy, trước mặt đông đủ các môn đệ, Đức Giê-su nói: “Như Chúa Cha sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em. Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ”.
Còn về việc trao cho ông Phê-rô chìa-khóa-Nước-Trời ư! Vâng, Đức Giê-su cũng đã trao cho ông. Tại Biển Hồ Ti-bê-ri-a, Ngài đã ba lần phán truyền với ông Phê-rô rằng: “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy”.
Sự việc này, được ghi lại chi tiết trong Tin Mừng thánh Gio-an. (Ga 21, 1-19).
**
Chuyện được kể rằng: Sau khi các môn đệ đã được nhìn thấy Đức Giê-su Phục Sinh tại Giê-ru-sa-lem, một số các ông trở về Ga-li-lê. Thánh sử Gio-an cho biết số người về Ga-li-lê gồm có: “ông Simon Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-dy-mô, ông Na-tha-na-en người Cana miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa.”
Tổng cộng là bảy người. Bảy người về Ga-li-lê và họ cùng ở bên nhau. Có lẽ… có lẽ lúc đó các ông vẫn mang tâm trạng “buồn hiu hắt buồn”.
Vâng, buồn lắm chứ! Làm sao quên được lời bà Maria Mác-đa-la nói hôm trước rằng, bà và mấy người bạn của bà có ra mộ, và đã gặp Thầy Giê-su. Thầy Giê-su nói với bà rằng: “Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Ga-li-lê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó.”
Ga-li-lê là đây… Biển Hồ Ti-bê-ri-a là đây… Thầy đâu không thấy! Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn mây nhìn trời “nhớ nhớ buồn buồn với chán chường” sao!
Để xua tan nỗi buồn, ông Si-mon Phê-rô nói với các bạn đồng môn: “Tôi đi đánh cá đây.” Nghe thế, các bạn đồng môn đồng thanh đáp: Chúng tôi cùng đi với anh”.
Thế là con thuyền lướt sóng ra khơi. Bảy ông ngư phủ lực lưỡng, kẻ lái người chèo, người thả lưới… Nhưng, than ôi! Sau một đêm vật lộn với sóng biển “Họ không bắt được gì cả”.
Không đánh bắt được gì, các ông đành phải đem thuyền về neo bến cũ. Rồi “khi trời đã sáng”, chuyện kể tiếp rằng: “Đức Giê-su đứng trên bãi biển…” Thế nhưng, “các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su”.
Phần Đức Giê-su, Ngài hỏi: “Này các chú, không có gì ăn ư!” Các ông đã trả lời như thể trả lời với một vị khách lạ không quen: “Thưa không”. Một đêm thức trắng không bắt được một con cá nào cả thì lấy gì để “có gì ăn”!
Không để cho các môn đệ tiếp tục gặm nhấm nỗi buồn, Đức Giê-su bảo các ông: “Cứ thả lưới bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá”. Cứ-thả-lưới-bên-phải ư! Vâng, các vị môn đệ đã làm đúng như vị “khách lạ” truyền bảo. Chuyện tiếp rằng: “các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá”.
Trong khi những người bạn đồng môn tỏ ra vui mừng thì “người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nhận ra người khách lạ chính là Đức Giê-su. Người môn đệ này nói với ông Phê-rô: “Chúa đó!” Vậy là lời bà Maria Mác-đa-la nói “Họ sẽ được thấy Thầy ở đó” quả không sai chút nào, sao! Thưa, đúng vậy.
Trở lại “ngư trường”, sau khi nghe bạn mình nói, ông Phê-rô “vội khoác áo vào, vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển”. Nhảy-xuống-biển bơi vào bờ cho nhanh để gặp Thầy mình chăng! Vâng, có thể là vậy. Bởi vì, con thuyền lúc đó, kéo theo một mẻ lưới đầy cá, thì làm sao lướt nhanh được!
Rồi khi bước lên bờ, các ông không khỏi ngạc nhiên khi “nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa.”
Như một cách để các môn đệ nhìn thấy rõ “kết quả” mình đã làm, Đức Giê-su bảo các ông: “Đem ít cá mới bắt được tới đây!” Ông Phê-rô, “ông Si-môn Phê-rô (lại) lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không rách.”
Sau đó, Đức Giê-su nói với các ông: “Anh em đến mà ăn”. Bấy giờ các môn đệ đã biết rằng “đó là Chúa”. Và rồi, những giây phút… “phút linh thiêng” đến. Đức Giê-su “cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy.”
Thánh sử Gio-an cho biết: “Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết”.
Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Phê-rô rằng: “Này anh Si-môn con ông Gio-an anh có mến Thầy hơn các anh em này không?” Vâng, Đức Giê-su đã hỏi ông Phê-rô tới ba lần, cả ba lần ông Phê-rô đều trả lời rằng: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy”.
Đáp lại những câu trả lời của ông Phê-rô, Đức Giê-su đã nói với ông Phê-rô, ba lần rằng: “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy… Hãy chăn dắt chiên của Thầy… Hãy chăm sóc chiên của Thầy”.
Ba lần nhắn nhủ như ba lần khẳng định, là anh… là anh và chỉ là anh Phê-rô. Anh Phê-rô, anh phải như là một thủ lãnh của các thủ lãnh, để tiếp tục lèo lái con thuyền, không phải con thuyền mà anh đang sở hữu để lưới cá, nhưng là “Con Thuyền Giáo Hội”, để “lưới người”.
Đừng “săm soi” ba câu hỏi Chúa hỏi ông Phê-rô mà nghĩ đến ba lần chối Chúa của ông. Nhưng hãy… hãy tự hỏi mình rằng: tôi có yêu mến Chúa như ông Phê-rô đã yêu mến Chúa! Hãy tự hỏi mình rằng, khi tôi nhận lãnh trách nhiệm “chăm sóc chiên con của Chúa” tôi có như ngài Phê-rô “làm cho Giêrusalem ngập đầy giáo lý của các ông”!? (x.Cv 5, 28). Nói rõ hơn, tôi có “làm cho Huế, Saigon, Hà Nội ngập đầy giáo lý của Chúa!”
***
Chúa Giê-su Phục Sinh đã đến Ga-li-lê. Ngài đã giao phó sứ vụ cho Si-môn Phê-rô “chăm sóc chiên con của Ngài”. Và, hôm nay, Giáo Hội tiếp tục sứ vụ này. Giáo Hội vẫn tiếp tục “truyền bá Phúc Âm”. Qua Thánh Lễ, Giáo Hội “chăm sóc con chiên của Chúa” bằng Phụng Vụ Lời Chúa và Phụng Vụ Thánh Thể.
Xưa, có lần Chúa Giê-su nói với satan: “Đã có lời chép rằng: Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra”, thì nay, qua phần Phụng Vụ Lời Chúa, con-chiên-của-Chúa sẽ nhận được thức ăn dinh dưỡng Lời Chúa, một thứ dinh dưỡng làm cho sự sống thiêng liêng “không nguội lạnh – không chết đi”.
Cũng như thế đối với phần Phụng Vụ Thánh Thể. Thức ăn dinh dưỡng Thánh Thể, nói rõ hơn, Mình Máu Thánh Chúa Ki-tô, Chúa Giê-su nói: “Ai ăn… sẽ được sống muôn đời” (x.Ga 6, …58).
“Anh chị em đừng bao giờ phạm sai lầm là chối bỏ Đức Ki-tô, hoặc không đánh giá đúng và không lãnh nhận thức ăn dinh dường Người ban cho chúng ta thông qua Giáo Hội, trong cuộc cử hành thánh lễ Chúa Nhật.”
Những lời được viết trên đây, là lời khuyên chân tình của cha Charles E.Miller. Vấn đề còn lại, đó là chúng ta có muốn “lãnh nhận” hay không! Nếu muốn, hãy đến… đến nhà thờ mỗi Chúa Nhật. Tại nơi đây, chúng ta sẽ được các vị linh mục, là những người “chăm sóc chiên con của Chúa” phân phát thức ăn dinh dưỡng mà Chúa ban cho, cho chúng ta, một cách nhưng không.
Chúa Giê-su Phục Sinh hôm nay, không đứng nơi Biển Hồ Ti-be-ri-a, Ngài đứng nơi Bàn Tiệc Thánh Thể, chờ chúng ta đến lãnh nhận. Hãy đến và nói với Ngài “Chúa ơi! con đây”.
Petrus.tran
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn