TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XVIII Thường Niên -Năm C

“Những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai?” (Lc 12, 13-21)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Đầu của Gioan Tẩy Giả

Thứ sáu - 01/08/2025 08:20 | Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |   75
Vua buồn nhưng giữ lời thề,

Ra lệnh chặt đầu, việc bi ai.
Đầu của Gioan Tẩy Giả


Đầu của Gioan Tẩy Giả

Thứ Thứ Bảy Tuần XVII - Mùa Thường Niên

Mt 14,1-12

 

Hêrôđê nghe tiếng Đức Giêsu,

Nói rằng Gioan đã sống lại rồi.

Giam trong ngục tối xiềng đôi,

Vì can vua chối bỏ đời gian tình.

 

Ngày sinh nhật, con gái múa,

Làm vua vui lòng, thề đua ban cho.

Mẹ sai, cô nhỏ lời ngoan,

Xin đầu Gioan đặt lên mâm ngay.

 

Vua buồn nhưng giữ lời thề,

Ra lệnh chặt đầu, việc bi ai.

Thi hài mang đi mai táng rồi,

Môn đệ báo tin Đức Người hay tin.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

 

 

TIẾNG LƯƠNG TÂM GIỮA ĐÊM TỐI

 

Giữa đêm quyền lực ngút ngàn,

Tiếng lương tâm vẫn âm vang dội về.

Hêrôđê – dáng vua mê,

Sợ danh Chúa hiện giữa bề phép thiêng.

 

Dẫu từng quý mến người hiền,

Gioan thẳng thắn chẳng nghiêng lòng tà.

Nói điều chẳng ai dám ra:

“Lấy vợ anh ruột – luật Cha cấm làm!”

 

Vì câu vạch trần sai phạm,

Người công chính phải chịu giam thân mình.

Lời ngay giữa chốn triều đình,

Như tia chớp sáng giật mình lòng vua.

 

Dù ông lắm kẻ hầu hùa,

Cũng không dập tắt được đua ngọn lời.

Tiệc mừng, rượu đổ ngập trời,

Một câu thề hứa – đổi đời trung can.

 

Vũ điệu xinh đẹp mơ màng,

Trở thành mưu kế của toan độc thù.

Một đầu ngôn sứ nhuốm thù,

Đặt lên đĩa bạc – hận thù dâng cao.

 

Hêrôđê cúi mặt đau,

Nhưng vì sĩ diện, đành giao lệnh truyền.

Sợ người chê trách ngoài viền,

Hơn là sợ Chúa oán phiền tâm can.

 

Gioan – tử đạo vinh quang,

Máu rơi tưới đẫm thời gian niềm tin.

Người xưa sống giữa gian trần,

Chết cho sự thật, giữ phần thẳng ngay.

 

Lạy Cha, giữa cuộc đổi thay,

Xin cho con sống mỗi ngày chính tâm.

Không vì danh vọng sai lầm,

Không vì thế lực mà câm miệng mình.

 

Dẫu đời có lúc điêu linh,

Con xin giữ vững niềm tin sáng ngời.

Lời xưa của kẻ dọn đường,

Xin cho vọng mãi giữa sương cuộc đời.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

 

 

TỰ DO THẬT SỰ

 

Một lần xin sống âm thầm,

Không cần kể lể điều tâm đắc gì.

Không khoe ảnh đẹp du kỳ,

Không cần chứng tỏ ta vì điều chi.

 

Một tuần chẳng phải nghĩ suy,

Không lo ai thấy những gì mình mang.

Không cần đăng ảnh vội vàng,

Không cần bận bịu lời vàng để khoe.

 

Bữa ăn giữ trọn hương quê,

Chẳng lo góc chụp, chẳng mê ánh đèn.

Lặng nghe người nói dịu êm,

Không chen chuyện kể để thêm phần mình.

 

Thoạt đầu hụt hẫng, chênh vênh,

Tay như muốn với màn hình thường quen.

Nhưng rồi thanh thản êm đềm,

Sóng lòng lặng lại, bình yên trở về.

 

Chợt hay điều quý không hề

Nằm trong ánh mắt khen chê ngoài đời.

Giá trị chẳng đến từ lời,

Mà từ tâm sáng giữa trời lặng im.

 

Không cần ai biết ta tìm,

Không cần ai biết ta im hay làm.

Ta vẫn hiện hữu nhẹ nhàng,

Chẳng cần chứng tỏ, chẳng mang gồng gánh.

 

Tự do – khi chẳng cần tránh

Mọi phán xét đến – vẫn thanh thản lòng.

Tự do – khi biết thong dong,

Lặng thinh mà sống, vẫn không thiếu gì.

 

Xin cho con sống những khi

Không cần chứng tỏ điều chi cho đời.

Chỉ cần Chúa biết con thôi,

Là con đã đủ thảnh thơi thật rồi.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

 

BỎ LÀNG MÀ ĐI

 

Ba mươi năm sống êm đềm,

Giê-su thợ mộc lặng thềm chiều rơi.

Mái nhà nhỏ, tiếng Mẹ cười,

Ánh trăng vắt nửa bên trời Nadarét.

 

Từng que gỗ, từng đường nét,

Ngài mài giũa cả dâu bề thế gian.

Bàn tay chai sạn gian nan,

Tấm thân bé nhỏ chứa tràn Tình Cha.

 

Nơi làng vắng, giữa chiều tà,

Ngài quen cầu nguyện dưới hoa dại đồng.

Lặng nghe tiếng gió thì thầm,

Tìm ra Ý Chúa âm thầm mỗi hôm.

 

Một ngày lên núi lặng thinh,

Ăn chay bốn chục, dạ tình thiết tha.

Giã từ mái ấm đơn sơ,

Lên đường sứ vụ, dâng cho ý Trời.

 

Ngài về làng cũ một thời,

Hội đường xưa đó, mắt người nhìn quen.

Bác thợ năm ấy dịu hiền,

Giờ đây giảng dạy thần quyền khôn ngoan.

 

Người ta thắc mắc ngỡ ngàng:

“Bởi đâu ông có lời vàng như châu?”

Biết đâu câu hỏi ban đầu

Lại mang thành kiến bủa câu nghi ngờ.

 

Họ nhớ mẹ, nhớ anh em,

Nhớ người thợ mộc ngày đêm chợ làng.

Làm sao kẻ sống dung thường

Lại là ngôn sứ giữa phường thợ dân?

 

Càng quen, họ lại càng ngăn

Không cho ánh sáng chân nhân bước vào.

Họ nhìn quá sát, quá gần,

Mà không thấy Đấng Thiêng Thần hiện thân.

 

Bởi đâu sự thật bị ngăn?

Bởi lòng nhỏ hẹp, bởi căn cố chấp.

Họ không mở cửa đón nhận

Ơn lành Thiên Chúa hạ tầng nơi đây.

 

Giê-su, Con Chúa xưa nay,

Lại bị khước từ ngay tại quê mình.

Tình Cha vẫn mãi thanh bình,

Dù nhân loại cứ vô tình quay lưng.

 

Lạy Ngài, xin dạy chúng con,

Biết tìm sự thật trong hồn đơn sơ.

Đừng vì thói cũ, nghi ngờ,

Mà quên Thiên Chúa đang chờ cạnh ta.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

 

THAM THÌ THÂM

 

Tham chi cho lắm ở đời,

Để rồi tay trắng rã rời xác thân.

Ham danh, ham lợi bao phần,

Chưa vui đã thấy tấm thân rã rời.

 

Mắt mờ bởi ánh vàng rơi,

Tai mê lời ngọt, lòng thời tối tăm.

Một phen dấn bước lăn xăn,

Chẳng phân điều thiện với phần tà gian.

 

Lao vào như kẻ mơ màng,

Bỏ quên nhân nghĩa, bỏ đàng công tâm.

Được bao? Một đống sai lầm,

Để rồi cuối kiệt chỉ nằm thở than.

 

Phận người như áng mây tan,

Gió đưa mấy bận lại hoàn hư vô.

Chúa ban sáu bận làm tô,

Một ngày còn lại, giữ cho Ngài dùng.

 

Vậy mà ta lại đoạ cùng,

Lấy luôn ngày thánh vào chung bạc tiền.

Có khi lòng vẫn còn kiên,

Nhưng thân cuốn xoáy chẳng yên được gì.

 

Tham nhiều, được lắm hay chi?

Một nấm mồ nhỏ, ai đi với mình?

Bạc vàng đâu có giữ tình,

Chỉ còn việc nghĩa, nhân sinh theo cùng.

 

Của người xin chớ đoạt dùng,

Làm ơn, làm phúc, trời chung chở che.

Chết rồi chẳng biết đi về,

Chúa nhìn tim sạch hay mê bạc vàng?

 

Xin cho lòng mãi nhẹ nhàng,

Biết dừng, biết đủ, biết đàng mà đi.

Bình tâm giữ trọn những gì,

Không tham chi nữa... bởi vì: Chúa Đủ!

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây