TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XVII Thường Niên -Năm C

“Các con hãy xin thì sẽ được”. (Lc 11,1-13)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Kho báu Nước Trời

Thứ ba - 29/07/2025 08:48 | Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |   63
Kho báu Thiên Chúa vô ngần,
Ai hay nhận biết, muôn phần phúc ân.
Kho báu Nước Trời

Kho báu Nước Trời

Thứ Tư Tuần VII - Mùa Phục Sinh
    Mt 13,44-46

 
 
Nước Trời ví tựa báu ngầm,
Chôn trong thửa ruộng, âm thầm đợi ai.
Một người phát hiện, mừng thay,
Chôn sâu lại đó, miệt mài giữ riêng.
 
Bán đi tất cả của tiền,
Mua ngay ruộng ấy, giữ viên ngọc ngầm.
Nước Trời cũng giống thương nhân,
Tìm ngọc quý giá, bao lần lặng soi.
 
Khi tìm thấy bảo ngọc rồi,
Bán đi tất cả, đổi đời vì chân.
Kho báu Thiên Chúa vô ngần,
Ai hay nhận biết, muôn phần phúc ân.

Phạm Hùng Sơn 
(John Pham)



VUI MỪNG BÁN TẤT CẢ
(Suy niệm về kho báu và viên ngọc quý – Mt 13,44-46)

Một người nông phu cày sâu,
Tình cờ bắt gặp kho châu giữa đồng.
Chẳng ngờ trong ruộng mênh mông,
Lại là báu vật vô cùng quý thay!

Anh về bán hết trong ngày,
Không vương tiếc nuối, chẳng lay động lòng.
Tài sản, nhà cửa chất chồng,
Cũng không sánh được với mong ước này.

Lại người buôn ngọc đó đây,
Tìm đâu ra được ngọc dày tuyệt trân.
Gặp rồi, mắt sáng bâng khuâng,
Bán đi tất cả để phần thuộc riêng.

Hai người, hai lối tìm viên,
Mà chung một hướng: ưu tiên chọn liền.
Không do dự, chẳng đảo điên,
Bởi tim họ thấy kho tiền trường sinh.

Lạy Chúa, kho báu đức tin,
Con thường chẳng thấy bởi nhìn quá thô.
Mắt trần chỉ ngắm bạc, đồ,
Chạy theo ảo ảnh phồn đô chóng tàn.

Con say lạc thú thế gian,
Lo toan tích lũy, mơ hàng mỗi ngày.
Ít khi dám bỏ, dám thay,
Vì sợ mất mát, sợ ngày trắng tay.

Con đâu nhìn thấy tương lai,
Nước Trời rực rỡ trong tay đức tin?
Đâu hay viên ngọc chân linh,
Giêsu là Đấng yêu tình hiến trao.

Lạy Ngài, xin mở mắt sao,
Cho con nhận biết Ngọc cao Nước Trời.
Cho con dám bỏ cuộc chơi,
Buông tay thế sự, chọn nơi Ngài mời.

Dù cho thiệt thòi rã rời,
Dù cho mất cả lạc vui tạm bợ,
Con tin chính lúc con vơi,
Là khi hồn rộng đón lời phúc ân.

Dù không tính toán thiệt hơn,
Chỉ cần một mối tình đơn – Giêsu.
Vui thay ai biết công phu,
Bán đi tất cả – để thu Cõi Trời!

Phạm Hùng Sơn 
(John Pham)
==


CÁI RỄ ÂM THẦM

Có ai nhìn thấy rễ cây,
Âm thầm cắm xuống mỗi ngày, lặng yên.
Không hương, không sắc, không quyền,
Mà nuôi cả một dáng hiên ngang ngời.

Tựa như lòng tốt giữa đời,
Không cần ánh mắt, tiếng cười tung hô.
Một lần nhặt rác bên hồ,
Một câu xin lỗi khi vô tình làm.

Một lần nhận lỗi âm thầm,
Không ai biết đến, không cần vinh danh.
Một lần lặng lẽ góp phần,
Không mong tưởng nhớ, chẳng cần đề tên.

Lòng tốt thật chẳng màu đen,
Nhưng thường bị khuất bởi đèn sân khấu.
Khi người ta chỉ nhìn đâu,
Thấy hoa mà quên đất sâu âm thầm.

Đâu ai ngắm rễ mỗi lần,
Người ta chỉ ngắm lá cành đua xanh.
Nhưng cây có vững giữa ngành,
Là nhờ rễ đã bám nhanh, bám bền.

Con người cũng tựa cây trên,
Đạo đức là rễ cắm lên tim mình.
Không ai vỗ tay tôn vinh,
Nhưng lòng thanh thản, mới tình thật sâu.

Một khi bản ngã đè đầu,
Mới hay nhân cách ở đâu trong lòng.
Không ai thúc giục bên trong,
Ta còn giữ được điều không ai nhìn?

Dù không ai khen, chẳng in,
Ta vẫn chọn đúng, vẫn tin điều lành.
Vì ta sống giữa mỏng manh,
Phải gieo gốc rễ để thành chính nhân.

Thế giới có thể vô tâm,
Nhưng ta sống thật, vẫn cầm chính ta.
Rễ sâu không ngại bão qua,
Tử tế vững chãi không là trò chơi.

Một đời chẳng lấp biển khơi,
Nhưng ta giữ được một lời trong tâm.
Một lần làm đúng – âm thầm,
Là gieo đạo đức giữa mầm niềm tin.

Phạm Hùng Sơn 
(John Pham)

== 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây