“Mình phải làm gì đây?” (Lc 12,17)
Con người thật lạ: càng nhiều, ta càng lo giữ. Người phú hộ trong dụ ngôn cũng vậy. Sau mùa thu hoạch lớn, ông chẳng nghĩ đến ai khác, chỉ lo xây kho để chứa. Của cải khiến ông tưởng mình an toàn, rằng có thể yên nghỉ và hưởng thụ.
Nhưng thật ra, có bao nhiêu thứ còn khiến ta lo hơn cả chuyện giữ tiền: sức khoẻ mỗi ngày một giảm, đồng tiền có thể mất giá, tài sản có thể bị thu hồi, phong toả… Ta cố nắm giữ một chút ổn định mong manh, mà quên rằng chính mạng sống – điều quý nhất, không ai có thể giữ được.
Và thường, ngay cả khi biết thế, chúng ta vẫn lo âu giữ của phòng thân. Bởi xã hội luôn đổi thay, chính sách không ổn định, lương hưu và mọi thứ đều bấp bênh. Tiền không đủ giữ mạng sống, của cải chẳng thể mua được sức khoẻ. Người càng giàu, càng nhiều suy nghĩ, vất vả lo âu. Có khi ngẫm lại, ta tự hỏi: ai sướng hơn ai? Những ông bà chủ suốt ngày chạy ngoài đường trên xe sang để giữ tài sản, còn người osin được giao ở nhà trông coi cái biệt thự, sống an nhàn trong chính những gì người khác đã chắt chiu?
Chúa nói: “Đồ ngốc! Đêm nay người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?”
Câu nói ấy như một tỉnh thức "cây đàn đứt dây giữa cao hứng" khúc nhạc cuộc đời, mọi dự tính, mọi tích góp, mọi tính toán bỗng rơi vào cõi lặng.
Đoạn Tin Mừng không chống lại của cải, nhưng cảnh tỉnh ta về thái độ với của cải. Chúa không muốn ta sống như những người tích trữ cho mình, mà kêu gọi ta biết giàu có trước mặt Thiên Chúa – nghĩa là biết chia sẻ, biết cho đi, biết đặt kho tàng đời mình nơi Đấng không bao giờ đổi thay.
Đêm nay, nếu Chúa gọi ta về, điều gì còn lại?
Có lẽ chỉ còn tình yêu – những gì ta đã trao đi.
Lạy Chúa, xin cho con biết đặt kho tàng đời mình ở nơi Chúa. Để nếu ngày mai mọi thứ biến mất, con vẫn còn nguyên vẹn trong Ngài
L.m Giuse Hoàng Kim Toan
Ngố đời
Có tiền tưởng sẽ an nhàn,
Tiền vô cửa trước, của ra ngõ ngoài.
Đêm nằm trở giấc chẳng vui,
Tiền nhiều có được mấy người thật tâm?
Làm quan tưởng sẽ ngon ăn,
Ai dè mất ngủ nhiều đêm giữ ghế.
Trước lo vun xới, sau lo giấu giếm kẻo lộ
Ghế vừa hết nhiệm – hóa ra chẳng còn.
Gia đình tưởng có tiền là con ngoan,
Không lo giáo dưỡng con, còn hơn… nợ đời.
Thuở tình nghèo thề hẹn trọn đôi,
Giàu lên lại tính đổi người cho ngon.
Có danh, có phận, tưởng vinh,
Ai đâu biết nhục vinh gắn liền.
Ở đời chẳng ai có được tất cả
Nổi danh mà thiếu nhiều bình an.
Nhà cao xe đẹp huy hoàng,
Công danh rực rỡ, kho vàng đầy kho.
Một ngày Chúa gọi về nơi,
Chỉ mang theo được… đôi lời khóc than.
Nghĩ mà ngố đời, sống chẳng bao năm
Cứ lo giữ của, giữ ghế, giữ danh.
Đời người ngắn tựa lá bay,
Buông đi thì tiếc, giữ thì lo âu!
Joshkimt
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn