Giáo Phận Ban Mê Thuộthttps://gpbanmethuot.com/assets/images/logo.png
Thứ bảy - 28/06/2025 19:39 |
Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |
42
Thương là để kẻ xa gần Được là chính họ, chẳng cần lụy nhau. Thương là một ánh trăng thâu, Không hầm hực, cũng chẳng cầu đáp chi.
THƯƠNG MÀ KHÔNG TRÍ TUỆ
Thương nhau như thể lá hoa,
Gieo trong tim sáng, chẳng là gió bay.
Nhưng thương thiếu trí khôn dày,
Chỉ là giọt lệ đong đầy đắng cay.
Tình là ánh lửa ban mai,
Sưởi lòng nhân thế, nối dài yêu thương.
Nhưng khi cảm xúc lên đường,
Không người dẫn lối, dễ vương ngục tù.
Mẹ hiền thương đứa con thơ,
Ôm hoài mộng ảo, sợ bơ vơ đời.
Tưởng rằng giữ chặt là vui,
Nào hay cướp mất nụ cười tương lai.
Người yêu chẳng biết buông tay,
Say mê mù quáng tháng ngày quặn đau.
Cứ ngỡ hy sinh là sâu,
Nào hay chính đó bắt đầu chia ly.
Trí tuệ không phải học thi,
Mà là hiểu rõ những gì trong tim.
Biết yêu mà chẳng nặng chìm,
Biết trao mà vẫn giữ mình vững thân.
Thương là để kẻ xa gần
Được là chính họ, chẳng cần lụy nhau.
Thương là một ánh trăng thâu,
Không hầm hực, cũng chẳng cầu đáp chi.
Người khôn chẳng ngại nói “nghỉ”,
Không vì thương nhớ mà đi lạc đường.
Biết đâu yêu chẳng phải buông,
Nhưng là tự tại giữa muôn vạn chiều.
Yêu thương – trí tuệ là điều
Kết thành nhân hậu, thành nhiều an vui.
Thương là ánh sáng dịu vời,
Nhưng nên nhớ phải có nơi dẫn đường.
Hãy thương với cả đoạn trường,
Với tâm bình lặng, với gương trí bền.
Một đời sống chẳng u hoài,
Là khi biết thương nhưng phải cùng khôn.