TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XVII Thường Niên -Năm C

“Các con hãy xin thì sẽ được”. (Lc 11,1-13)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Này bà sao bà khóc?

Thứ hai - 21/07/2025 08:15 | Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |   38
Ngoảnh nhìn thấy Chúa đứng sau,
Mà lòng chưa nhận, ngỡ đâu vườn này.
“Bà tìm ai khóc đêm ngày?”
Lời yêu quen gọi: “Ma-ri-a!” vang
Này bà sao bà khóc?
Này bà, sao bà khóc?

Thứ Ba Tuần XVI - Mùa Thường Niên
THÁNH NỮ MA-RI-A MA-ĐA-LÊ-NA lễ kính
  Ga 20,1-2.11-18


Canh ngày thứ nhất rạng đông,
Ma-ri-a đến mộ trông xác Thầy.
Tảng đá đã lăn mất thay,
Tâm can bối rối, liền quay báo người.

Bên mồ nhỏ lệ ngậm ngùi,
Thiên thần hỏi nhẹ giữa trời tinh khôi:
“Này bà, sao khóc sớm rồi?”
“Người ta đem Chúa, để nơi phương nào?”

Ngoảnh nhìn thấy Chúa đứng sau,
Mà lòng chưa nhận, ngỡ đâu vườn này.
“Bà tìm ai khóc đêm ngày?”
Lời yêu quen gọi: “Ma-ri-a!” vang.

Quay mình, nước mắt mơ màng,
“Ráp-bu-ni!” khẽ thốt, nở vàng niềm tin.
Thầy thương nhắn nhủ ân tình,
Hãy đem Tin Mừng dậy bình minh mai.

Phạm Hùng Sơn 
(John Pham)


 
HÃY NHẸ NHÀNG VỚI NHAU

Giữa bao phố xá chen chân,
Nhiều khi lạc lõng giữa ngần ấy đông.
Nắng chiều rơi nhạt bên sông,
Chạnh lòng một nỗi bềnh bồng không tên.
Mỗi người gánh gió đua lên,
Đời ai chẳng có nỗi niềm giấu sâu…
Xin người đừng nặng lời nhau.

Hãy thương người trẻ khờ khạo,
Chập chững học lớn giữa bao u sầu.
Lời chưa trọn, ý chưa mau,
Lỡ tay vấp ngã, ai đâu vững liền?
Bao dung như nắng bình yên,
Một câu dịu nhẹ cũng khiến đời vui…
Góp phần giữ lấy tiếng cười.

Người già nhắc chuyện hôm qua,
Lưng còng theo gió, tóc pha màu trời.
Một lời khinh bạc buông lơi
Cũng làm họ tủi chơi vơi giữa chiều.
Nếp nhăn từng dấu phong sương,
Cần ta chút ấm – một điều lặng thôi…
Để người thấy được: có người.

Người nghèo không chỉ đói cơm,
Mà còn gánh nặng, từng hôm giữa đời.
Chớ nên trịch thượng buông lời,
Ai đâu biết được ngày mai bạc màu?
Một bàn tay với thật mau,
Một ánh nhìn đẹp cũng đủ đầy thêm…
Giữa đời vốn đã mỏi mềm.

Ai rồi chẳng một lần sai,
Lỡ lầm có phải gian tà chi đâu.
Nhiều khi vấp giữa thương đau,
Chỉ mong được chút dịu sâu lòng người.
Khoan dung không xóa tội đời,
Nhưng cho nhau lại một thời làm hoa…
Nở từ vết sẹo bao la.

Không ai hoàn hảo mà nên,
Chúng ta sống để học quên lỗi lầm.
Để yêu qua những thăng trầm,
Dịu dàng một chút – cũng mầm thứ tha.
Với nhau, với chính tim ta,
Nhẹ như sương sớm, mặn mà như duyên…
Là đời sẽ bớt truân chuyên.

Phạm Hùng Sơn 
(John Pham)

==
MARIA MAĐALÊNA – TÔNG ĐỒ CỦA CÁC TÔNG ĐỒ

Một mình sương sớm chưa tan,
Bà đi tìm Chúa, lệ tràn tim đau.
Mồ hoang, đá lạ, mịt mù,
Nỗi buồn nhân thế dội vào hư không.
Chúa đâu? – hỏi mãi giữa lòng,
Ngỡ rằng mất cả cõi trông ngày nào…
Tình yêu vẫn chẳng phai màu.

Khi người khác đã quay lưng,
Bà còn ở lại, ngập ngừng dưới mưa.
Nước mắt hòa tiếng gió xưa,
Chôn theo kỷ niệm, như chưa vỡ oà.
Nhưng tình yêu chẳng bỏ qua,
Chúa hiện diện giữa thiết tha âm thầm…
Gọi tên một tiếng dịu êm.

“Ma-ri-a!” – giọng thân quen,
Phá tan nước mắt, dựng lên niềm mừng.
Một lời – ánh sáng phục sinh,
Đổi thay số phận, hồi sinh tâm hồn.
Từ người đã khóc cô đơn,
Trở nên chứng tá cho cơn nhiệm mầu…
“Thầy sống lại, chính Thầy đâu!”

Bà đi, chẳng giữ cho riêng,
Niềm vui bật dậy, bay liền cánh ân.
Loan tin Phục Sinh khắp trần,
Người nữ đầu tiên được phần sứ ngôn.
“Ai nghèo, ai khổ, ai buồn –
Xin đừng sợ nữa, Thầy luôn cận kề!”
Từ mồ tối hóa đam mê.

Tông đồ của các Tông đồ,
Không ngai, không áo, không hồ nghi chi.
Lời bà vượt mọi luật lý,
Đơn sơ nhưng lại quyền uy vô cùng.
Tin Mừng ấy thấm tận cùng,
Là yêu, là sống, là chung với Người…
Ngát hương giữa cõi trần đời.

Chúng con nay ngước nhìn lên,
Thánh Nữ – người dám đáp đền tình yêu.
Xin cho tim mãi sớm chiều,
Biết yêu như Thánh, biết liều vì tin.
Khi đời mù tối niềm riêng,
Xin cho được đứng bên mồ mà chờ…
Gặp Ngài trong tiếng gọi xưa.

Phạm Hùng Sơn 
(John Pham)

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây